Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lệnh Truy Nã Vong Hồn

Chương 81: Tin mừng bất ngờ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"A Li ..." Vương Ngọc gọi từ phía sau tôi. Không ngờ A Li lại xuất hiện ở đây, cả hai chúng tôi đều bất ngờ và vui mừng.

A Li không ở một mình. Phía sau cô là một thiếu nữ, đeo tạp dề, tay cầm kim băng, sau đầu buộc khăn tay, chẳng phải là Hoa Cô mà Vương Ngọc ngày đêm nghĩ đến đây sao?

“Hai người sao lại tới nhà tôi?” Vương Ngọc mừng rỡ đến mức quên mình đang ôm vong nhi, chạy tới chỗ Hoa Cô.

Ngay khi cửa mở, Hoa Cô cũng rất vui. Tuy nhiên, nhìn thấy Vương Ngọc đang ôm một đứa bé trong tay, cô ấy cau mày, nụ cười nở trên khóe miệng biến mất ngay lập tức. Vương Ngọc hào hứng bước đến gần cô, đáng lẽ hai người họ nên ôm nhau, nhưng cô lại lùi lại hai bước.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Ngọc có chút hụt hẫng, anh ta đứng trước mặt cô ôm vong nhi , tiến thoái lưỡng nan, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Có vẻ như tôi cần phải ra mặt giải thích cho cậu ấy. Tôi bước đến chỗ Hoa Cô và nghiêm nghị nói: "Đứa bé mà Vương Ngọc đang ôm là có lý do, lát chúng tôi sẽ kể lại. Tại sao hai người lại ở đây?"

Nghe câu hỏi của tôi, Hoa Cô rũ bỏ vẻ mặt oán giận, lại nở nụ cười trên môi, thần bí nói: "Tôi có một bí mật độc nhất vô nhị, có thể vào nhà của bất cứ ai!"

Ừm, tôi bất đắc dĩ gật đầu. Điều phụ nữ giỏi nhất là đánh trống lãng. Tuy nhiên, làm thế nào để mở được khóa cửa để vào cũng là một câu hỏi mà chúng tôi rất tò mò. Tuy nhiên, chúng tôi lo lắng hơn về ý định của cô ấy và A Li khi đến đây.

Vương Ngọc vẫn còn hơi xấu hổ, cúi đầu nhìn dưới chân mình, giống như trên bàn chân ấy mọc lên hai bông hoa vậy.

“Bà nội nói đã hơn ba ngày rồi các cậu chưa trở về, nhất định đã xảy ra chuyện. Hoa Cô lo lắng, cho nên tôi đi cùng cô ấy.” vẫn là A Li thông minh, trả lời chính xác câu hỏi.

Nói chuyện trở về, chúng tôi đã rời đi nhiều ngày rồi sao? Tôi cảm thấy mình chỉ ở lại Biển Vong Linh trong vài giờ! Tìm la bàn máu, xem vị trí của chị gái rồi trở về đây! Mặc dù có nhiều chuyện đã xảy ra trên đường đi, nhưng không đến mức qua vài ngày!

“Hôm nay là ngày mấy?” Tôi còn chưa kịp mở miệng, Vương Ngọc đã cướp lời.

"Ngày 14 tháng 9, các cậu đã rời khỏi Làng Miêu được 14 ngày. Bà nội yêu cầu các cậu phải về trong vòng ba ngày. Rốt cuộc, cả tuần nay không có tin tức gì về các cậu, bà nội nói rằng có chuyện rồi. Chúng tôi thu xếp hành lý đến đây, chúng tôi đã ở nhà cậu hai ba ngày. Bác gác cửa rất tốt, ông ấy đã mượn năm trăm tệ để mua đồ ăn cho chúng tôi, nói rằng khi nào cậu về sẽ tìm cậu ” Hoa Cô nói như súng liên thanh, bùm bùm ùm bùm… một hơi trả lời toàn bộ những điều chúng tôi muốn hỏi. Tôi có thể thấy rằng cô ấy có một chút quan tâm đến đứa bé, nếu không thì giọng điệu của cô ấy sẽ không quá hung hăng như vậy.

Tôi nghĩ thầm họ thực sự lợi hại, tự đến nhà của Vương Ngọc! Có thể vào cửa mà không cần chìa khóa, thậm chí còn mượn được năm trăm nhân dân tệ từ bảo vệ! Vương Ngọc lần này thật không may ! Tôi mím miệng và cố gắng giữ nghiêm túc nhất có thể, để Vương Ngọc không thể thấy tôi đang cười cậu ấy.

“Vương Ngọc, đã xảy ra chuyện gì với đứa bé này?” A Li thật sự là một cô bé tinh ý, biết Hoa Cô muốn hỏi vấn đề này, nhưng ngượng ngùng không dám mở miệng, liền dựa vào lời nói thản nhiên của mình, tùy tiện hỏi.

Vương Ngọc thở dài, ngồi xuống phòng khách và kể lại chuyện đã xảy ra trên đường từ Làng Miêu đến Biển Vong Linh, nói rõ từng chi tiết cho Hoa Cô.

Cuối cùng, cơn giận trên mặt Hoa Cô cũng lặng lẽ rút đi. Cô bước đến gần Vương Ngọc, trêu chọc tên sát nhân nhỏ bé, vỗ tay với nó và nói: "Bố mệt rồi. Để mẹ ôm một cái"

Vong nhi vui vẻ vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, ý bảo Hoa Cô ôm!
« Chương TrướcChương Tiếp »