Chị ơi, em không bị bệnh tâm thần. Những chuyện đó thật sự đã xảy ra. Nhìn vết thương trên tay em này."
Hu hu hu hu ….. Chị lại khóc dữ dội hơn. Tôi chợt nhận ra mọi lời giải thích đều vô ích, vì hầu hết mọi người đều nghĩ rằng những bệnh nhân tâm thần sẽ không nhận ra rằng họ bị bệnh tâm thần. Dưới quyền của bác sĩ, dù tôi có la hét, đập đầu cũng không thể chứng minh được mình là người bình thường, ngược lại họ còn cho rằng tình trạng bệnh của tôi rất nghiêm trọng.
Khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã từng chứng kiến
một câu chuyện như vậy. Người phụ nữa trong câu chuyện là một người hiền lành, đảm đang, lúc trẻ đã yêu một người đàn ông ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi cùng người ấy lập gia đình. Sau khi kết hôn, người phụ nữ siêng năng, tiết kiệm, công việc làm ăn ngày càng phát đạt. Người đàn ông làm việc trong xưởng sản xuất kẹo, sự nghiệp phát triển không bằng vợ, hơn nữa, khi đứa con mới lên 3 tuổi thì ông ta lại nghiện cờ bạc. Tài chính gia đình do một tay bà vợ kiểm soát nên ông ta dùng tiền của chính mình để đánh bạc.Nhưng đã là còn bạc thì đánh mười thua hết chín, sau đó ông ta liền nghĩ đủ mọi cách để lấy tiền trong nhà. Một lần,nhân lúc vợ có việc đi ra ngoài,ông chồng liền kêu người tới nhà lấy tiền và đồ đạc có giá trị đi cầm đồ gán nợ. Sự việc này khiến người vợ rất tuyệt vọng. Như có câu tục ngữ: “phòng trộm ngày đêm,kẻ trộm trong nhà khó phòng”. Ai có thể cùng sống với một tên cờ bạc,trộm cướp mà thấy thoải mái cơ chứ? Vì vậy, người vợ đã đem theo đứa con đi nơi khác ở. Từ ngày vợ bỏ đi, người đàn ông chưa lần nào ra khỏi nhà. Đôi khi, người ta thấy anh ta phơi quần áo trên ban công, nhưng không có cái nào là của người lớn, tất cả đều là quần áo của trẻ con. Một thời gian sau, mẹ của ông ta đến thăm, gõ cửa rất lâu mới chịu ra mở. Năm phút sau, bà ấy bước ra, khóc lóc nói rằng con trai thậy vô dụng, ỉa đái khắp nơi, thậm chí còn không nhận ra mẹ mình là ai. Vài ngày sau, xe cấp cứu đến ngôi nhà mà tôi và chị gái tôi ở, bốn năm người đàn ông to lớn mặc quần áo trắng từ trên xe bước xuống, một trong số họ đang cầm một sợi dây. Vừa đến cửa nhà của người đàn ông,người mẹ gõ cửa một lúc thì cửa mở .Ngay khi cánh cửa mở vừa hé mở một chút, một vài người xông vào, hai ba người tụm lại trói ,miệng ông ta không ngừng hét lớn: “Thả tôi ra, tôi không điên.” Nhưng không có tác dụng gì. Người ta lấy một cái áo màu trắng quấn anh ta lại rồi bế lên xe và rời đi. Kể từ đó, chúng tôi không bao giờ gặp lại ông chú đó nữa.
Khi đến lượt tôi, mọi thứ vẫn bình thường. Chỉ có xe cấp cứu vào bệnh viện, chị cùng với tôi đi về phía xe cứu thương,không có những người đô con,không có dây thừng. Chị nói với tôi rằng quá trình điều trị có thể kéo dài từ hai đến ba tháng, chỉ cần bác sĩ đồng ý cho tôi xuất viện là chị ấy sẽ cho tôi ra viện ngay lập tức. Tôi đã đọc một bài viết nói rằng nếu một người bình thường bị nhầm với bệnh nhân tâm thần và được đưa vào bệnh viện tâm thần, cách tốt nhất là hợp tác. Phải ngoan ngoãn nghe lời thì chúng ta mới có thể nhanh chóng thoát ra khỏi nơi quỷ quái đó. Những người làm đủ mọi cách để chứng mình mình không bị tâm thần thường sẽ bị bác sĩ chẩn đoán là bệnh khá nặng. Mong muốn đi ra ngoài càng lớn, hành vi của họ càng gay gắt và tất nhiên là thời gian họ ở trong đó càng lâu.
Thôi được rồi,nếu chuyện đã đến rồi thì không thể tránh né được. Mọi chuyện đã đến mức này rồi thì không thể không chấp nhận được. Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra vào buổi chiều hôm đó, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng đầu óc của tôi rất sáng suốt và ý thức của tôi rất rõ ràng.