Chương 61: Những kỉ niệm

Hợp tác với Hầu Đại Dũng không thể nói là một quyết định đúng đắn, nhưng không tìm thấy chị gái và lão Hà trong tình huống bất thường như vậy thì cũng chỉ có thể bất đắt dĩ mà lựa chọn. Ít ra thì hắn cũng có thể đưa chúng tôi đi tìm tung tích của chị.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hầu Đại Dũng nở một nụ cười thoải mái, hóm hỉnh, nghiêng vai và mở một cánh cửa bên cạnh tủ đá để ra hiệu cho chúng tôi đi vào cùng hắn.

Cậu ta đi phía trước, tôi cũng nối gót theo sau, Vương Ngọc đi phía sau tôi. Sự giúp đỡ của Vương Ngọc đối với tôi còn hơn cả một đại ân khiến tôi cả đời cũng không quên được.

Cánh cửa này nối liền với một hành lang, giống như tất cả những hành lang xuất hiện trong nhà tang lễ, rất dài, rất tối và rất yên tĩnh, bước vào giống như bước vào một thế giới khác. Một nhóm ba người đi lại lẹp nhẹp trong hành lang không nói một lời khiến cho hành lang trở nên rất sâu. Đèn ở đây không chỉ mờ bình thường thôi đâu, mà là rất mờ, chỉ có ở trong các hầm trú ẩn mới có thể nhìn thấy thứ ánh sáng xưa cũ này.

Nhớ hồi tiểu học, năm nào trường tôi cũng tổ chức tảo mộ liệt sĩ. Ly kỳ nhất trong lần tảo mộ là mọi người phải vượt qua hầm trú ẩn dài ba cây số để đến được Nghĩa trang Liệt sĩ. Hầm trú ẩn cao và trống trải, tối và dài, đèn bên trong cũng giống như hành lang này, một màu vàng mờ ảo, khiến người ta khó phân biệt xung quanh. Trước khi tảo mộ, tôi đã làm một chiếc đèn pin nhỏ từ pin và bóng đèn pin, mang đến trường để khoe với các bạn trong lớp. Mọi người đều nghĩ tôi thực sự rất giỏi, giải quyết được vấn đề ánh sáng của hầm trú ẩn một cách dễ dàng.

Vì vậy, tôi đã mang theo chiếc đèn pin nhỏ tuyệt vời này, đeo một chiếc túi du lịch và lên đường cùng mọi người. Khi đến hầm trú ẩn, những đứa nghịch ngợm trong nhóm bắt đầu học cách hét lên, một số còn giả vờ tỏ ra sợ hãi, một số đứa nhát gan sợ hãi đến mức la hét và gào khóc, một số bám chặt lấy tay bạn của mình. Một số tuyệt vọng hét lên: " Minh Hiểu Vũ, hãy lấy đèn pin ra để soi cho mọi người."

Thời tới cản không kịp! Tôi hí hửng lấy chiếc đèn pin tự chế ra, gắn pin, vặn lõi dây đồng rồi mở mạch ... Trời ơi! Chuyện đã xảy ra ngoài dự tính của tôi! Ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin nhỏ đến mức không bằng ánh sáng của một que diêm.

Sự việc lần đó đã ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của tôi, và từ đó tôi có biệt danh là Vua khoe khoang.

Thời thơ ấu chỉ toàn những điều vui vẻ, nhưng khi lớn lên lại đầy cay đắng. Sẽ thật tuyệt nếu thế giới của người lớn cũng hài hước như trẻ con. Thật không may, hành lang mà chúng tôi sắp đi ngay bây giờ không phải là hầm trú và người đứng trước chúng tôi không phải là đứa bạn lúc nhỏ. Cái giá phải trả nếu phạm sai lầm lần này không thể chỉ bị gán cho biệt danh vua khoe khoang mà nguy cơ mất mạng có thể xảy ra bất cứ lúc nào. (Cập nhật nhanh nhất tại dembuon.vn)

Vương Ngọc đi phía sau, thỉnh thoảng giật tay áo tôi, quay lại nháy mắt ra hiệu để tôi đề phòng hơn.

Hành lang này là hành lang dài nhất mà tôi đã đi trong trí nhớ của mình. Lẹp nhẹp,lẹp nhẹp... Tôi không biết mình đã đi bộ bao lâu, có lẽ phải nửa thế kỷ sau, một cánh cửa hiện ra trước mặt. Khi ra đến cửa, Hầu Đại Dũng quay đầu lại nhìn tôi, khẽ nói: “Chắc cậu cũng quen rồi.” Cậu ta đưa tay ra mở cửa, và một hồ nước trong veo đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Cậu ta nói đúng. Nhìn mặt nước hồ lăn tăn gợn sóng, biệt thự, Âu Bá Bá đeo kính đọc sách cổ, ảnh đen trắng cũ, khung ảnh nâu, rèm ren xanh, phòng làm việc, những thiếu niên xinh đẹp, những ký ức phủ đầy bụi bặm này, bỗng chốc tràn về như cơn lũ. Chúng tôi quay trở lại nơi xảy ra vụ tai nạn ngày hôm đó, nơi bắt đầu mọi bất hạnh, nơi từng bị cảnh sát coi là ảo ảnh. Không có gì sai cả, mọi thứ đã diễn ra một cách chân thực, không có chút ảo tưởng nào.