Vương Ngọc chọt chọt cánh tay của tôi, tôi mới nhận ra là mình đã thất thần rồi. Ngô sĩ quan nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn tôi, nói: “Ngày hôm qua bọn tôi vừa vớt được một xác nữ vô danh ở dưới sông Vận Thành, vẫn chưa xác định được danh tính, hai người đến nhìn thử xem.”
Nhận dạng thi thể? Tôi không tin rằng chị gái của mình đã chết. Tôi với chị như tay với chân, nếu lỡ như chị gái xảy ra chuyện không may, tôi nhất định có thể cảm nhận được. Trước kia, mỗi lần bọn tôi gặp rắc rối hay bị thương, thì đều có thể cảm ứng được và xuất hiện đúng lúc. trong tình huống này mà không được báo trước, tôi không muốn tin rằng một thi thể chưa xác nhận danh tính được vớt từ sông lên sẽ có liên hệ gì với chị ấy.
Tôi tỏ vẻ không muốn đi, nhưng Vương Ngọc lại khuyên bảo tôi: “Đi xem thử đi, nhìn một cái cũng có thể an tâm hơn, ít nhất có thể xác nhận là cô ấy còn sống.”
Tôi do dự nửa ngày, cũng được anh ta khuyên cho thông suốt, quyết định đi nhìn thử.
Thi thể được bảo quản ở nhà tang lễ, bọn tôi giao hẹn sáng sớm ngày mai chín giờ sẽ gặp nhau ở trước nhà tang lễ.
Cho rằng không có ai ở nhà, tôi và Vương Ngọc cùng nhau trở về nhà của anh ấy. Cứ tưởng cả đêm sẽ mất ngủ nhưng không biết mình đã chợp mắt từ lúc nào, mấy ngày nay thật sự rất mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, Vương Ngọc đánh thức tôi. Chúng tôi vội vàng mặc quần áo, ăn sáng rồi đến nhà tang lễ.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà tang lễ, sân ở đây có rất nhiều hoa và có tầm nhìn rộng, nếu không có mùi dầu mỡ bốc lên thì thực sự sẽ khiến người ta nghĩ đây là một biệt thự vườn. Người ta nói rằng mùi này là mùi của xác chết đã đốt cháy, nó khiến người ta khi ngửi thấy luôn cảm thấy buồn nôn khó chịu.
Ngô sĩ quan đã sớm đứng ở trước cửa nhà xác chờ bọn tôi, sau đó ba người cùng đi thẳng vào trong nhà xác.
Tôi từng nghe người xưa nói nhà tang lễ là nơi âm khí nhiều nhất. Quả nhiên, lấy ví dụ như một cái hành lang thôi cũng khác người. Nếu đặt nó trong các tòa nhà khác, người đi bộ trong đó sẽ không cảm thấy gì cả. Khi đặt ở đây, nó trông rất tối, trống rỗng và dài như thể kết nối hai không gian và có thể đi bộ qua đến một thế giới khác.
Chúng tôi quay lại, đi xuống cầu thang, băng qua hành lang, qua cửa và đến một căn phòng. Sĩ qua Ngô đẩy cửa đi vào, tôi cùng Vương Ngọc nhanh chóng đi theo.
Có một dãy tủ đông dọc theo gốc tường, sâu khoảng hai thước, rộng sáu mươi phân. Mỗi ngăn đá giống như một ngăn kéo, với một tay cầm ở ngoài đầu dùng để mở cửa. Ngô sĩ quan đi đến một tủ đông lạnh, giữ tay cầm và kéo tủ đông ra, ngay lập tức có một thi thể nữ lộ ra.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một xác chết, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng buồn nôn. Xác chết đang phân hủy nặng, một nửa da trên mặt bị hở ra, môi bị rách, răng lộ ra, cánh tay bầm tím, thậm chí có thể nhìn thấy xương ống gần cổ tay. Chân bị khuất trong tủ đông, tạm thời không nhìn thấy. Tuy nhiên, có thể lờ mờ nhận ra rằng các cơ đùi đã bị bong ra ngoài. Một cái xác đã phân hủy và bị thương nặng như vậy, chưa nói đến việc xác định danh tính, thậm chí xác định nguyên nhân cái chết có lẽ đã rất khó rồi!
Vương Ngọc đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn thấy, không nói được một lời.
Tôi thực sự không thể chịu đựng được, nói Ngô sĩ quan đóng cửa tủ đông lại. Ông ấy nhấn mạnh rằng tôi phải xác định danh tính thật kỹ.
Bất đắc dĩ, tôi phải miễn cưỡng bước lên gần tủ đông để xem xét, giả bộ rằng mình đang nhận dạng thi thế, sau đó mới muốn nhanh chóng rời khỏi.
Vừa định rời đi, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt. Nhìn lại, chính là cái xác phụ nữ đã nắm lấy tay tôi, lúc này, cô ta đang nằm ngửa trong tủ đá, mỉm cười với tôi một cách vô cùng kinh hoàng với cái miệng đã mất nửa môi.