Nếu một ngày, bạn chợt nhân ra bạn bè thân hữu đều đột nhiên biến mất, không chút dấu vết gì hết thì bạn sẽ làm thế nào? Tôi véo tay mình một cái, mong rằng đây chỉ là giấc mơ. Nhưng dù có cấu véo da tay bầm hết cả lên, thì cũng chẳng thể nào tỉnh lại. Đây là sự thật ư?
Chị gái cùng lão Hà đã đi nơi nào? Vừa nãy làm sao có thể nối máy với lão Hà? Vì sao bây giờ lại không gọi được? Một loạt dấu chấm hỏi được tôi đặt ra trong đầu. Tôi đã cố tìm một đáp án, nhưng lại chẳng có câu trả lời nào hợp lý.
Đinh… đinh… đinh…. Tiếng di động vang lên.
Tôi cũng chẳng thèm xem tên, vội vàng nghe máy, hi vọng là chị gái hay lão Hà gọi đến.
“A, Hiểu Vũ, cậu đến bệnh viện chưa? Đã đem thuốc cho chị uống chưa?” Là điện toại của Vương Ngọc.
Nghe thấy cái giọng quen thuộc ấy, từ loa điện thoại không ngừng vang lên tiếng hỏi thăm ân cần, tôi chợt cảm thấy hơi buồn tủi, có chút muốn khóc.
“Không có, không tìm thấy bọn họ…”
“Sao lại không thấy? Người chẳng phải ở bệnh viện sao?”
“Bệnh viện với cục công an đều đã đến rồi, nhưng chị gái đã biến mất mấy ngày rồi, lão Hà thì cũng không đi làm, di động gọi cũng chẳng được.”
“Không thể nào! Vừa rồi còn gọi được mà? Cậu đang ở đâu? Tôi đã gần đến Tương Thành rồi.”
Tôi đứng trước cửa cục công an, ngoại trừ chuyện chờ Vương Ngọc thì chẳng biết làm gì.
Trong chốc lát, Vương Ngọc đã đến rồi. Tôi đem mọi chuyện kể lại tường tận cho anh ấy nghe một lần. Anh ấy cũng chẳng thể nào tin tưởng được, lấy điện thoại ra gọi cho lão Hà, nhưng máy cũng không kết nối được.
Cảnh vệ ở cổng trong nhìn chằm chằm vào chúng tôi, có lẽ là anh ta sẽ xếp bọn tôi vào dạng tình nghi đặc biệt hay gì đấy rồi . Vương Ngọc nhìn nhìn anh ta, hỏi tôi: “Vừa rồi chính là cảnh vệ đó nói lão Hà không đến sao?”
Tôi gật đầu. Vương Ngọc tiến lên từng bước, nói với cảnh vệ: “Sĩ quan, chúng tôi cùng Hà sĩ quan là bạn bè thân thiết, hôm nay trong nhà anh ấy có việc gấp, nhưng lại không liên lạc được. Anh có cách nào liên hệ cho anh ấy giúp chúng tôi không?”
Cảnh vệ từ cổng trong đi ra, hỏi: “Trong nhà anh ấy xảy ra chuyện gì?”
“Là chuyện vô cùng lớn, hiện tại hơi khó nói. Nếu không phải là đại sự, chúng tôi cũng không đứng ở đây lâu như vậy. Phiền anh việc này có được không?”
Cảnh vệ lại đi vào cửa phòng bảo vệ, cầm lấy điện thoại và gọi đi. Tôi nhìn Vương Ngọc mấy lần,không ngừng bái phục. Quả thật là người có tài, vài ba câu là có thể nhờ vả được người ta. Chứ tôi thì chỉ biết đứng thôi, chẳng biết phải xử lý thế nào.
Thời gian qua thật lâu, cảnh vệ không ngừng gọi điện thoại, hồi lâu lại có người đi ra đi vào, cứ như thế đến mười phút sau, anh ta mới từ trong phòng bảo vệ đi ra, nói với chúng tôi: “Hiện tại tình huống có chút phức tạp, vừa hay cảnh cục cũng đang muốn tìm người nhà của Hà Gia Minh. Mấy người hãy đên tầng một, phòng 104 tìm sĩ quan Ngô thử xem.”
Tôi và Vương Ngọc nửa tin nửa ngờ đi vào địa phận của cảnh cục, đi tìm phòng 104. Trên đoạn đường này, tôi đem hết tất cả nghi vấn của mình nói cho Vương Ngọc nghe, Vương Ngọc lại ngẫm nghĩ phâm tích đôi chút. Cuối cùng, chúng tôi đều nhận thức được rằng tình huống này vô cùng khó tin, 90% là đã xảy ra chuyện. Anh ấy nói ra suy nghĩ của mình, nếu lão Hà thật sự mất tích, như vậy người nhận điện thoại lúc trước không thể nào là lão Hà.
Sau khi nói xong, tôi cùng Vương Ngọc đi đến trước cửa phòng 104.
Gõ nhẹ cửa, nó liền tự động mở ra. Một sĩ quan có tuổi gầy ốm ngồi bên bàn làm việc, ngoắc tay với bọn tôi.
Tôi cẩn thận đánh giá đối phương, trong lòng liền hốt hoảng! Là ông ta!
Đúng rồi, người ngồi trong phòng chính là người lần trước phụ giúp lão Hà ghi chép tình tiết, sĩ quan Ngô, chỉ cần nhìn thấy tôi liền nhớ đến nụ cười quái dị của ông ta , cái điệu cười đấy cùng cách cười của Hầu Đại Dũng có chín phần giống nhau.