Vừa ra khỏi sân bay Vọng Thành, tôi liền bắt xe taxi đi thẳng đến bệnh viện. Bệnh viện này vẫn có vẻ ngoài cổ kính như trước, không khí tràn ngập mùi thuốc sát khuẩn, người đến người đi như nước chảy. Cầm lọ sứ đựng thuốc giải trong tay, tôi đi dến phòng 1513, đã mấy ngày rồi, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Chị ơi…” Tôi đẩy cửa phòng bệnh ra, lại chợt thấy một cậu bé.
“A, cho tôi hỏi bệnh nhân của giường này đâu?” Sao tôi lại không nhìn thấy chị gái?
“Tôi không phải là bệnh nhân sao?” Cậu nhóc nghịch ngợm nói.
“Ý tôi là là bệnh nhân ba ngày trước đã nằm ở đấy, đấy là người thân của tôi.”
Cậu bé lắc đầu, nói: “Tôi chỉ vừa chuyển đến vào sáng nay.”
“Vậy nhóc có nhìn thấy một chú mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện trong phòng này không?”
“Lúc nãy tôi có gặp qua ở dưới sảnh lớn, còn có xe cẩu trên đường, còn nơi này thì không có chú cảnh sát nào cả.”
Ài, chẳng hỏi được gì. Tôi lấy di động gọi cho lão Hà, nhưng chẳng thể nối máy, chỉ toàn nghe của nhân viên dịch vụ thôi. Kỳ lạ, hai giờ trước vẫn còn nói chuyện được, sao đột nhiên lại không liên hệ được? Không nối máy được, làm sao biết chị đã chuyển đi đâu chứ!
Đột nhiên tôi nghĩ đến, có đổi phòng hay xuất viện thì đều có ghi chép, thế là tôi liền đi tìm y tá. Tại chỗ trực, một cô y tá khá gầy gò đang ngồi ghi chép số liệu.
“Xin hỏi vị nữ bệnh nhân tại phòng 1513 đã đi đâu rồi?”
“Ý cậu là Hiểu Tuệ phải không?” Y tá nghe tôi hỏi, buông cây bút trên tay xuống, nhìn tôi.
“Đúng vậy, xin hỏi cô ấy đâu rồi?”
“Cậu là người nhà của cô ấy? Vừa lúc chúng tôi cũng đang tìm người nhà cô ấy, nhưng lại không liên hệ được.”
Tôi sửng sốt, có chút bất an trong lòng, “Tôi là em trai của cô ấy, có chuyện gì sao?”
“Buổi tối hôm kia, bác sĩ kiểm tra phòng, đã chẳng thấy Minh Hiểu Tuệ đâu. Bệnh viện không ngừng liên hệ với người nhà. Người thân duy nhất của cô ấy chắc hẳn là anh? Điện thoại cũng không liên lạc được. Chúng tôi đành phải thu hồi phòng bệnh, sắp xếp cho người khác vào.”
Nghe đến đấy, tôi chợt thấy choáng váng cả mặt mày, vội vàng bám lấy cái bàn của y tá. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chị gái tôi đã đi đâu? Cổ độc sẽ ngày càng phát tác, thời gian vô cùng gấp rút, lòng tôi như lửa đốt đến nơi.
Đúng rồi! Lúc nãy liên lạc với lão Hà, điện thoại nối máy rất nhanh, không có việc đột ngột lại bị ngắt kết nối. Tôi lấy điện thoại ra, lại gọi cho lão Hà, nhưng vẫn bị báo là ngoài vùng phủ sóng.
Ổn định tâm trạng, suy nghĩ một chút, muốn tìm hòa thượng thì đến chùa, nghĩ thế tôi liền chạy ra ngoài bắt xe đến cục công an.
Xuống xe, tôi nhớ lại một chút, chuẩn bị đến văn phòng lầu ba tìm lão Hà, nhưng lại bị bảo vệ tại cửa lớn ngăn lại: “Đây là khu vực cấm, không có việc quan trọng không được vào!”
“Tôi đến tìm Hà sĩ quan!” Thật sự là việc càng gấp càng nhiều vật cản, lần trước làm gì có cảnh vệ, lần này thật phiền toái!
“Xin hỏi là vị Hà sĩ quan nào?”
“Sĩ quan Hà Gia Mình, ông ấy làm việc tại văn phòng lầu ba, lần trước tôi đã từng đến.”
“Thế à? Anh chờ một chút, tôi sẽ thông báo cho anh.”
Cảnh vệ nói xong liền đi vào cửa, dùng điện thoại chung nói gì đó. Sau đó lại treo điện thoại, quay ra nói với tôi: “Sĩ quan Hà Gia Minh hôm nay không đến cục.”
Tôi lập tức ngây người! Một người to lớn như thế lại như bốc hơi khỏi thế gian này? Mới hai tiếng trước còn có thể gọi điện nói chuyện, mọi chuyện bình thường. Trong vòng hai giờ, chuyện gì cũng khác hết rồi! Chị gái thì không tìm thấy, lão Hà cũng biến mất, bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?