Cốp xe được mở ra, Vương Ngọc lôi ra một chiếc xe đạp gấp, anh đem nó kéo đến bên đường, rồi mở ra, ráp chiếc xe lại. Lại lấy ra một xấp tiền từ trong túi và nhét vào tay tôi.
Chuyện này quá đột ngột, tôi không biết anh ta có ý gì. Anh ấy cũng chẳng có vẻ hoảng hốt hay vội vàng gì, vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, vừa nói với tôi: “Đường cao tốc kẹt trong thời gian rất lâu, chúng ta không thể nào lái xe về kịp giờ. Nơi này cách sân bay Vọng Thành rất gần, cậu theo lộ tuyến trên bản đồ, đạp xe đến đó rồi tìm chuyến ngắn nhất quay về Tương Thành. Thời gian cất cánh gần nhất là một tiếng, anh chỉ có nửa giờ để đi đến sân bay, nửa giờ làm thủ tục. Máy bay chỉ tốn khoảng 45 phút để đến nơi, thời gian lái xe từ sân bay đến bệnh viện cũng không quá lâu, chắc sẽ kịp giờ.”
Vương Ngọc vừa nói xong, mắt tôi như sáng lên! Vẫn là anh ta lợi hại, gặp phải loại chuyện này, cũng chỉ có anh ấy bình tỉnh nghĩ ra ý tưởng thế thôi.
“Nhưng mà chúng ta có một chút vấn đề, chính là chiếc bình sứ chứa thuốc giải. Cậu đặt bình sứ trong túi, lúc đi qua kiểm soát an ninh, không bị điều tra thì tốt, nhưng nếu bị điều tra thì cứ bảo là thuốc mang theo phòng bệnh, cần thiết thì cứ uống một chút cho bọn họ xem.” Nói xong, Vương Ngọc đem tờ giấy viết viết nãy giờ bỏ xuống, gấp gọn lại rồi bỏ vào túi của tôi, lại nói thêm một chút về hướng đi cùng lộ trình.
Vương Ngọc nói gì, tôi đều cẩn thận ghi nhớ. Nói xong lời cảm ơn, lại xem lại dụng cụ các thứ, giấy tờ cùng với bình sứ, đồ đạc trên người, sau đó liền leo lên xe đạp tức tốc chạy đến sân bay.
Đạp xe đi trên một quãng đường dài như thế chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Tôi chạy đi với vận tốc rất nhanh, mà chiếc xe đã được Vương Ngọc chỉnh lại, không còn một vài phụ kiện cũ nữa. Bình thường tôi đi xe đạp có bánh 26 hoặc 28 inch nhưng chiếc xe đạp nhỏ gọn này lại có bánh 18 inch. Cũng chả biết chiếc xe này anh ta đào từ đâu ra mà đặt trong cốp xe, bình thường được mấy nam sinh chạy loại này chứ?
Bình thường người ta đạp một vòng, xe chạy được bốn năm thước, nhưng chiếc xe bảo bối này thì khác, mới một chút đã hơn bình thường tận hai, ba thước. Mấy ngày nay ăn ngủ không ngon, lại không ngừng lo lắng mệt nhọc, đùi tôi thật sự chẳng có sức, càng đạp càng chậm, quả thật rất mệt.
Tôi cắn răng, nhìn mặt trời trên đầu, mồi hôi không ngừng chảy ròng ròng xuống, chân vẫn liều mạng không ngừng đạp, để xe chạy về phía trước. Đến lúc cả người thở hồng hộc, hai chân như nhũn ra, chẳng có chút cảm giác nào, nhưng cũng mới đi được nửa đường mà thôi. Tôi thật sự muốn đem chiếc xe này quăng đi, nhưng mà nhìn xung quanh, lại ngẫm đến thời gian, chỉ còn khoảng bốn mươi phút là máy bay cất cánh, tôi cũng chẳng dám nghỉ ngơi nữa, chỉ có thể cắn răng, liều mạng chạy tiếp.
Ra khỏi đoạn đường kẹt xe một chút, đoạn đường đến sân bay giao thông rất tốt. Xung quanh có không ít xe taxi qua lại, tôi liền nhảy khỏi xe đạp, đứng ở biên đường đón xe.
Không đến hai phút, một chiếc xe taxi liền dừng lại. Tuy rằng đã có người khác trên xe, nhưng dù sao cũng tiện đường đi đến sân bay, thế là tôi cũng chấp nhận ngồi chung, mà người khách nọ cũng chẳng có ý kiến gì.
Chặng đường này thư thả hơn nhiều, ngoài cửa sổ gió thổi nhè nhẹ, đài radio phát một bài nhạc đang nổi, chẳng mấu chốc là đến sân bay. Tại bàn kiểm an, tôi nhận vé, kiểm tra lặt vặt các thứ rồi theo lời Vương Ngọc, thuận lợi thông qua kiểm an, đi lên máy bay. Tự dưng trong lòng tôi lại nghĩ đến một câu “Sơn cùng thủy tận chẳng đường đi, bất chợt hi vọng thấy đôi đường”. Cũng chẳng biết chị gái tôi ra sao rồi, mong là có thể bình bình an an qua trận đại nạn này.