Trưởng thôn vừa uống trà, vừa ra hiệu cho chúng tôi an tâm đừng sốt ruột, ngồi xuống uống một tách trà rồi nói chuyện. A Li bước vào từ cửa với hai tách trà, mặt cười tươi như hoa.
Tôi và Vương Ngọc mỗi người cầm một ly. Vương Ngọc nhấp từng ngụm, nhưng tôi không có ý định uống trà, đặt cái tách sang một bên, nhìn trưởng thôn với vẻ quan tâm.
Có lẽ ông ấy hơi ngượng ngùng, đành đặt chén trà xuống, hắng giọng nói: "Trong làng có một chuyên gia nuôi trùng độc, năm nay 132 tuổi. Lát tôi dẫn các cậu đi gặp bà ấy, có hy vọng có thể giải độc trên cơ thể chị gái cậu, nhưng không chắc có thể tới kịp, vì người bị trúng trùng độc phải có mặt mới có thể giải độc. "
Lời này vừa dứt, tôi nửa mừng, nửa lo. Điều đáng mừng là cuối cùng cũng có hy vọng, còn điều đáng buồn là chị gái ở xa ngàn dặm, lái xe đến đó ngay lập tức cũng phải mất tám chín giờ, có thể giải độc kịp trước khi Lý Tiểu Hào ra tay không?
Dùng trà xong, trưởng thôn đưa tôi và Vương Ngọc đến một ngôi nhà ở cuối phía đông của làng, A Li cũng nhảy chân sáo theo sát ông ta.
Căn nhà này không quá lớn, chỉ có ba gian lợp ngói, có sân trong. Trong sân trồng thưa thớt đậu cô ve, so với giàn mướp và cây anh đào của nhà trưởng thôn thì quả là một trời một vực. Dường như khoảng cách giàu nghèo ở ngôi làng này khá lớn.
Trưởng thôn gõ gõ cửa, cửa mở cót két, một cô gái mặc quần áo hoa màu xanh lam ra mở cửa.
“Hoa Cô!” Vương Ngọc vui mừng sải bước tới, cả tôi và trưởng thôn đều sửng sốt trước hành vi đột ngột của cậu ấy. Dường như ân tình đưa thuốc hôm đó đã gieo vào lòng Vương Ngọc một hạt giống. Lúc này, hạt giống đã bén rễ và nảy mầm, một bông hồng nhỏ đã nở.
Hoa Cô chợt đỏ mặt, vội vàng đứng sang một bên, để chúng tôi vào nhà. Trưởng thôn và tôi đã ngồi xuống nhà chính, Vương Ngọc và cô ấy vẫn đang nhìn nhau trìu mến, A Li đứng bên cạnh thấy thế mím miệng cười trộm.
Tôi có thể hiểu được cảm giác này, giống như cảm giác bồn chồn khi lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Thư. Tôi không biết bao nhiêu lần trong đời mình có thể có được một nhịp tim như vậy, nhưng lần này thì không thể nào quên được.
“Hoa Cô, mời bà ra ngoài đi.” Trưởng thôn thấy bọn họ tình tứ như vậy, gạt chúng tôi sang một bên, đành phải hạ giọng mở miệng gọi cô ấy.
“À,” Hoa Cô giật mình tỉnh táo lại, thấy hai chúng tôi đều đang nhìn mình, mặt cô ấy càng đỏ hơn, giống như một quả táo Fuji đỏ vậy. "Bà đang ngủ, chờ lát nữa cháu gọi bà dậy."
Trẻ con không thích ngồi yên, A Li ở nhà chính chơi một lúc rồi chạy ra ngoài, để lại ba người chúng tôi đang ngồi trong nhà chính, Vương Ngọc xấu hổ vì tình huống vừa rồi, cúi đầu không nói gì, trưởng thôn lắc cái tẩu lấy ra thuốc lá chuẩn bị hút, tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng trong, mong chờ người bên trong có thể nhanh chóng đi ra.
Một lúc sau, cánh cửa cọt kẹt mở ra. Hoa Cô đỡ một bà lão tóc bạc trắng chậm rãi bước ra. Ba người chúng tôi đồng loạt đứng dậy nhường ghế, bà lão không thèm nhìn ai, để cho Hoa Cô đi thẳng đến chiếc ghế bên trái giữa nhà chính và ngồi xuống.
Trưởng thôn đặt ống điếu xuống, bước đến bên bà lão, kính cẩn quỳ xuống dập đầu lạy bà. Nhìn thấy cảnh này, tôi và Vương Ngọc có chút bối rối, không biết nên tiếp tục ngồi hay quỳ lạy bà ấy như trưởng thôn.
Ngay khi chúng tôi đang bất an, Hoa Cô đã nháy mắt, ra hiệu cho chúng tôi làm theo. Vì vậy, chúng tôi rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống bên trái và bên phải của trưởng thôn và băt đầu quỳ lạy.