Nhân sinh bất như ý sự thập chi bát cửu (
Trong cuộc sống hằng ngày, những sự việc không như ý muốn là có rất nhiều). Điều khó chịu nhất không phải là không có hy vọng, mà là hy vọng ấp ủ từ đầu tan thành bọt nước. Tôi nằm trong giường, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ hôm nay là ngày cuối kỳ hạn của Lý Tiểu Hào, nhưng lại không tìm được thuốc giải độc như mong đợi, nước mắt không không kìm được mà chảy xuống.
Cảnh trong quá khứ hiện lại trong tâm trí tôi như một bộ phim. Năm đó, bố mẹ tôi đều mất tích, chị gái tôi học cấp ba, tôi học tiểu học. Để giúp em đóng học phí, chị gái đã một mình đến trạm máu, khai man tuổi và bán 400cc máu. Tôi không những không biết ơn mà ngược lại còn hận chị bắt đi học, mấy ngày liền không về nhà, không đến lớp, chơi game chán chê trong phòng game, chị khóc sưng cả mắt khi cùng giáo viên chủ nhiệm tìm thấy tôi. Về đến nhà, tôi tức giận, đập bể xoong nồi, phá hỏng cửa sổ. Suốt hai tháng, gió lùa trong nhà thổi vù vù như gió Tây Bắc, đêm về chỉ biết mặc quần áo cuộn tròn trong chăn bông mà ngủ.
Nếu lúc đó tôi không tùy hứng như vậy, chị gái đã sống tốt hơn rất nhiều. Những khó khăn và áp lực mà chị phải gánh chịu trong nửa đầu cuộc đời, chủ yếu là do hành vi cố ý của tôi. Rốt cuộc nợ chị ấy bao nhiêu, chính tôi không thể tính được.
Càng nghĩ lại càng hối hận, càng nghĩ càng thấy khó chịu, dùng hết sức tự đập đầu mình. Tuy nhiên, ngay cả khi tôi cắt đầu của mình cũng sẽ không giúp ích cho tình hình hiện tại. Ở ngôi làng trên núi cằn cỗi đến tiếng chim cũng không có này hoàn toàn không thể liên lạc với Lý Tiểu Hào, huống chi là thương lượng với hắn ta về việc dùng sách tem để đổi lấy mạng sống của chị gái. Hơn nữa, sau trận chiến ác liệt đêm qua, tôi và Vương Ngọc đều đã tiêu hao sức lực rất nhiều, không thể lái xe về Vọng Thành mà không dừng lại nghỉ ngơi, trừ khi một trong hai chúng tôi biến thành Siêu nhân.
Khi tôi đang cô đơn trong đau buồn, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi lên tiếng, Vương Ngọc mang một mâm đồ ăn đến đẩy cửa vào. Tôi đứng dậy dựa vào thành giường, vừa ăn sáng vừa hỏi chuyện tối qua.
“Cậu có nhớ gì chuyện đêm qua không?” Tôi hỏi.
Vương Ngọc lắc đầu, nói điều cuối cùng cậu ấy có thể nhớ được là trưởng thôn đã ra lệnh dập hai ngọn đuốc ở giữa sườn núi , tất cả mọi người đều đứng trên sườn núi trong tình cảnh tối mịt mù không thấy năm ngón tay, sau đó không còn ký ức gì nữa. Cho đến khi sáng sớm thức dậy, tôi thấy những người bạn đồng hành của mình đã nằm trên núi. Tôi đang dựa vào gốc cây với một vết cắt lớn ở đùi, nhưng không còn chảy máu nữa.
Lúc này, tôi mới sực nhớ ra đêm qua mình đã bị Bạch Hoa Kiền chém vào đùi . Sờ vào đùi, băng gạc đã buộc chặt rồi nhưng vẫn còn cảm giác đau nhói.
“Trưởng thôn nói tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Tôi rất ngạc nhiên, bọn họ đều tham gia trận chiến ác liệt, nhưng lại không để lại chút ký ức.
"Trưởng thôn rất kín tiếng, chỉ nói cậu làm được việc lớn, cả làng sẽ báo đáp cậu."
Ặc! Tựa đầu vào đầu giường, nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu đó, tôi quyết định không nói cho Vương Ngọc biết chuyện đã xảy ra. Bất kể là ai, nếu biết mình vô thức trở thành “mượn dao chém người ma”, không thể không có chút tâm lý đề phòng.
"Không biết chị gái thế nào rồi, khi nào chúng ta có thể trở về?"
"À, đúng rồi. Khi đến đây lúc sớm, trưởng thôn bảo tôi cắt một sợi tóc trên đầu của cậu đưa cho ông ấy. Ông ấy nói có người có thể giải độc cho chị gái của cậu"
Nghe điều này, tôi không quan tâm đến cơn đau ở chân của mình, đứng dậy nhanh như chớp. Có người có thể giải độc? Đừng nói đến một sợi tóc, cả cái đầu đều có thể giao cho hắn.
Tôi kéo Vương Ngọc, vội vã đi vào nhà chính. Trưởng thôn đang uống trà, nhìn thấy chúng tôi, mỉm cười gật đầu chào hỏi.
"Có người có thể giải độc?" Tôi kích động hỏi ông ấy.