“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Quần hoa màu xanh ngồi xổm xuống hỏi chúng tôi.
Lúc này mới nhìn rõ, trước mắt là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, trông rất giống chị gái khi còn ở tuổi thiếu niên. Nếu không chắc chắn100% chị ấy đang nằm trong bệnh viện cách xa hàng nghìn cây số, có lẽ tôi sẽ thực sự bị sốc, nghĩ rằng chị tôi được trẻ hóa qua một đêm.
" Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thi thể lại biến mất?" Thấy chúng tôi im lặng, cô ta nhắc lại câu hỏi.
“Thi thể cầm liềm đập phá toang hoang rồi bỏ chạy.” Tôi nói giễu cợt. Hiện tại nói ra câu này thật dễ dàng làm sao, nếu tối hôm qua có cảnh tượng hài hước như vậy thì hay biết mấy.
"Vớ vẩn! Một người chết sao có thể làm những chuyện này? Hai người các ngươi phá linh đường? Di dời thi thể đi đâu?" Cô ta tưởng tôi nói dối, tức giận mắng xối xả.
"Tiểu cô nương, lời nói này căn cứ vào đâu? Chúng tôi bị nhốt ở phòng trong, cô vừa mới mở khóa cửa, làm sao có thể phá linh đường? Lại càng không thể di chuyển thi thể." Tôi phản đối những suy đoán vô căn cứ của cô ta.
Cô ta cứng họng khi nghe lời giải thích này, nhất thời không tìm ra lý do để phản bác lại tôi.
"Cô bé," Vương Kiện từ bên cạnh đứng dậy, "Có thuốc hạ sốt không?"
Cô ta quay lại thì thấy Vương Ngọc mặt đỏ, đầu đầy mồ hôi, đứng thở hổn hển.
“Ở nhà tôi có thuốc, các anh đã lâu không được ăn sao? Để tôi đi lấy đồ cho các anh ăn trước đã.” Cô ta xoay người rời đi. Tôi đỡ Vương Ngọc đi ra ngoài. Nhà chính lộn xộn, không có đồ vật nào còn nguyên vẹn. Tôi không thể tìm thấy một chiếc ghế để ngồi.
Tôi không còn cách nào khác là ngồi trên bậc cửa hành lang và đợi cô bé kia. Chẳng mấy chốc, cô ta xuất hiện với một chiếc giỏ tre, cực kỳ giống cô thôn nữ trong phim Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.
Cô ấy bước đến gần chúng tôi và đặt chiếc giỏ xuống, bên trong có một ấm trà, một bát bánh hấp và một lọ thuốc nhỏ.
Trước tiên đưa thuốc cho Vương Ngọc. Vượng Ngọc ngậm một cái, tay cầm ấm trà uống một cách vui vẻ. Cậu ấy phát sốt từ đêm qua đến giờ, ngoại trừ ít nước mà A Li đưa vào, cậu ấy chưa từng uống nước hay đồ ăn. Đợi cậu ta uống xong, tôi đưa cho cậu ta một cái bánh, rồi tự gắp một cái cho mình ăn ngấu nghiến.
Con người khi đói thì ăn gì cũng ngon, lúc nguy cấp thì dễ xúc động nhất. Tôi nhớ lại chị gái đã phải làm việc một mình để kiếm tiền và nuôi gia đình, còn tôi mỗi ngày chỉ biết trốn học chơi game, không nhớ có bao nhiêu lần sử dụng thẻ của chị ấy đến quán internet ban đêm, đang chơi thì bị chị ấy lôi cổ về nhà, bao lần ở lại qua đêm, trốn học, đánh nhau khiến cho chị phải đau lòng. Bây giờ chị đang trong cơn hoạn nạn, trong lòng tôi bỗng cảm thấy rất có lỗi khi đối diện với phiên bản thanh xuân của người chị năm xưa trước mặt. Có lẽ con người ta phải trải qua nhiều thứ rồi mới học được cách yêu. Nói một cách dễ hiểu, viết thư và gọi thêm vài cuộc là tốt rồi, chịu trách nhiệm khi cần, cùng nhau đối mặt với khó khăn không lùi bược thì mới được gọi là đàn ông.
“Cô bé, em tên gì?” Tôi vừa gặm bánh vừa nhìn phiên bản thời trẻ này của chị gái.
"Tên tôi là Hoa Cô, hầu hết mọi người trong ngôi làng này đều có họ Hoa."
“Nói vậy em cũng là người tộc Miêu?” Thấy cô ta thích nói chuyện, tôi bắt đầu có chút hứng thú, bắt chuyện với cô ta.
"Đúng vậy, em là người Miêu bản địa."
"Nghe nói những cô gái tộc Miêu có thể nuôi trùng độc, có đúng không?"