“Đó là ảnh của lão sư phụ.” Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của một cậu thanh niên khiến tôi sửng sốt. Sau đó tôi mới nhận ra rằng tôi đã cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức ảnh quá lâu. Hầu Đại Dũng đang đợi tôi ở phía sau,nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Tôi nói liên tục,mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Tôi ngẫng đầu nhìn kĩ người vừa nói, phát hiện là một thiếu niên. Không, chính xác mà nói, cậu ta là một đứa rất đẹp trai. Câu ta cao 1,8m, sống mũi cao, cằm nhọn và đôi mắt đẹp long lanh. Nếu bạn nhìn vào một chút thì có thể sẽ dính tiếng sét ai tình chứ chả chơi. Người ta ước tính rằng ít cô gái nào có thể cưỡng lại những ánh mắt tuyệt đẹp này. May mắn thay tôi là một thằng con trai!
“Xin chào, tôi là Lý Tiểu Lộ! Anh chính là Minh Hiểu Vũ phải không?"
“Ừm,xin lỗi đã quấy rầy!.” Cảnh tượng ngẩn người vừa rồi có chút thất lễ. Lúc này, người chủ nhà xuất hiện, cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên nói gì. Chỉ là nói chuyện qua loa để ứng phó.
Hầu Đại Dũng từ bên cạnh hét lên: "Bạch Hoa Kiền thì sao? Cô ấy nói sẽ đến đúng không?"
"Cô ấy vừa đến, đang uống trà trong phòng làm việc. Làm sao anh đến được đây?"
"Đi hai chuyến xe buýt."
"Buổi sáng tôi không đi học, lần sau để tôi đến chở cậu đi.!"
"Haha, không sao, không sao. Hai chúng ta tán gẫu suốt. Cậu bạn thân này chơi cầu lông rất giỏi,lần sau chúng ta có thể chơi một trận giao lưu ."
Nghe thấy có người chơi cầu lông giỏi, Lý Tiểu Lộ quay đầu về phí tôi mỉm cười, "Có một sân cầu lông công cộng, khi nào rảnh chúng ta ra đó chơi nhé?"
Ách ... Tôi nhìn xuống đôi giày da bụi bặm của mình, hơi xấu hổ.
Hầu Đại Dũng thấy vậy vội vàng nói sang chuyện khác, "Tụi tui hơi mêt, nghỉ ngơi một chút rồi nói chuyện sau được không?"
"À, tôi quên mất chuyện này. Chúng ta vào phòng làm việc đi. Ông Âu đã chuẩn bị bánh với trà rồi."
Lý Tiểu Lộ quay đi dẫn chúng tôi vào trong phòng.
Đây là một biệt thự với phong cách điển hình của Châu Âu. Hai bên hành lang từ cửa vào phòng có nhiều khung ảnh màu nâu khác nhau, một vài cái là ảnh, một số là tem, đi dọc con đường giống như bước vào một viện bảo tàng lịch sử.
Cuối hành lang có hai cánh cửa, một đóng, một mở, thỉnh thoảng có những cơn gió thoảng qua. Chúng tôi nối đuôi nhau đi vào.
Căn phòng rất sáng sủa, xung quanh có đặt các giá sách, chỉ có phía bức tường đối diện có một cửa trượt bằng kính rất lớn. Cửa trượt cũng mang phong cách rất Châu Âu, với rèm bằng ren màu xanh lá cây nhạt, từng cơn gió thổi nhẹ xuyên qua tấm rèm. Bên ngoài cửa trượt là một khu vườn, một cái bàn và bốn cái ghế. Trên bàn có một bộ trà và một cuốn sách, một cô gái mập mạp ngồi trên ghế, Cầm cốc trà thưởng thức một cách tao nhã, đúng là cô ấy rồi.
Ba chúng tôi lần lượt ngồi xuống bàn. Bạch Hoa Kiền rót trà cho tôi và Hầu Đại Dũng.
Lý Tiểu Lộ cao hứng mở cuốn sách cho chúng tôi xem. Đó là một cuốn album bưu điện, rất rất cũ, và những con tem bên trong đã bắt đầu mờ đi. Người bình thường được thấy những con tem cổ xưa thế này thật đúng là may mắn hiếm có.
Tôi thích thú nhìn ngắm hoa văn trên những con tem cũ đó. Đột nhiên tôi nghe thấy Bạch Hoa Kiền nói: "Hiểu Vũ, đưa tay cho tôi."
Tôi nghi hoặc nhìn Bạch Hoa Kiền. Cô ấy cười với tôi, đưa bàn tay mũm mĩm ra, nắm lấy bàn tay trái của tôi đặt cạnh chiếc đĩa, đặt lên tập tem, dùng tay ấn vào.
Tôi quay đầu lại nhìn Hầu Đại Dũng, không biết sắp bắt đầu chuyện gì. Cậu ta vẫn không chút biểu cảm nhín tôi.
Lúc này chỉ nghe thấy Hoa Kiền nói: "Bắt đầu đi!"
Tôi thấy một tia sáng xẹt ngang qua, sau đó từ bàn tay tôi truyền đến một cơn đau thấu tim. Tôi cúi đầu nhìn xuống thấy một con dao găm sáng loáng đang cắm vào tay trái, xuyên qua lòng bàn tay và cắm thẳng vào album bưu điện. Máu tứa ra.
Lý Tiểu Lộ hai mắt đỏ hoe, cầm cán của con dao găm, vừa tiếp tục đè xuống, vừa nở một nụ cười thâm độc: "Ngày mai sẽ có một tin tức: một học sinh mới chuyển đến từ trường cấp 1 Tương Thành bị điện giật!"
Trong nháy mắt, Bạch Hoa Kiền trước mặt tôi đã không còn là cô gái Tiểu Nguyệt Nguyệt phiên bản mập mạp nữa, cô ấy rõ ràng là một ác quỷ gϊếŧ người gầy tong teo, dùng đôi tay gầy guộc của cô ấy ấn vào bàn tay của tôi.
Tôi nén lại cơn đau dữ dội,vươn tay phải ra chộp lấy cổ tay lạnh ngắt của Lý Tiểu Lộ. Cậu ấy lại cào một phát vào bàn tay phải lập tức xuất hiện 5 vết cào đen nhánh, và cơn đau trở nên ối dồi ôi hơn.
Tôi đột ngột rút tay phải ra, cầm ấm trà đập vào mặt Lý Tiểu Lộ.