Trong thành có rất nhiều nơi ở tiểu khu, những con đường lát đá cuội được xây dựng bên cạnh khu công viên trung tâm. Nghe nói, dùng những con đường cao thấp không bằng phẳng như vậy để kí©h thí©ɧ trực tiếp vào huyệt đạo ở lòng bàn chân có thể cải thiện giấc ngủ rất hiệu quả. Tuy nhiên, đá và sỏi rõ ràng là hai thứ khác nhau. Nếu chúng ta không đi giày thể thao đế dày, e rằng trong vòng một km, đáy giày sẽ bị mài mòn, huống chi là đi đường bằng chân đất. Có lẽ vì lý do này, người dân vùng núi thường không đi giày da, bọn họ thích giày cao su tiết kiệm hoặc giày giải phóng quân chống mài mòn. Vương Ngọc nói chúng tôi mang giày thể thao, trên lưng đeo hai ba lô, đi vào thôn trong nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Quả nhiên, khi chúng tôi đi dọc theo con đường rải sỏi dẫn đến lối vào làng, một đám trẻ con ăn mặc nhếch nhác từ trong rừng cây ở cửa thôn lao ra, cầm côn gỗ làm “súng” và bao vây hai chúng tôi.
Đứa nhỏ cầm đầu một đứa to cao nước da ngăm đen, cầm trong tay “súng” hô với chúng tôi: “Này, núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi ngang qua đây phải bỏ lại phí đi đường!”
Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của mấy đứa nhóc, tôi không thể nhịn được cười, nhưng trong miệng vẫn có tiếng khì khì. Vương Ngọc ở bên cạnh kéo kéo vạt áo của tôi. Tôi quay đầu nhìn anh ta, phát hiện ra rằng vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc và không có biểu hiện buồn cười nào cả.
Chỉ thấy anh ta mở ba lô lấy túi kẹo ra, lấy một viên bỏ vào miệng rồi lấy ra một viên đưa cho đứa trẻ cao lớn đó từ phía xa. Đứa trẻ nhìn thấy anh ta đã ăn một viên trước, biết không có độc, cẩn thận bước tới, cầm lấy viên kẹo trong tay Vương Ngọc, cho vào miệng.
Bất luận ở nơi nào, kẹo đối với con nít cũng đều hấp dẫn hơn tất cả. Đứa trẻ cao lớn đã nếm được vị ngọt của kẹo, và đưa tay ra để yêu cầu Vương Ngọc đưa cho nó cái túi. Vương Ngọc không chút hoang mang ngồi xổm xuống, nhìn đứa nhỏ kia, nói: " Nếu cậu có thể dẫn đường tôi đi tìm người, tôi cho nguyên bao kẹo này cho ăn thỏa thích.”
Vương Ngọc đương nhiên đang yêu cầu nó đưa chúng tôi đi tìm miêu nữ. Tuy rằng chưa từng gặp qua miêu nữ lần nào, nhưng mà dựa vào manh mối nghe được ở Ngô trang, đối với diện mạo của cô ta cũng có thể nói có biết một phần. Qua một lần miêu tả của Vương Ngọc, đứa nhỏ kia rất nhanh hiểu được người chúng tôi muốn tìm là ai. Nó yêu cầu Vương Ngọc trước hãy đưa kẹo cho nó, rồi mới dẫn chúng tôi đi tìm miêu nữ. Đúng là từ bé đã biết trục lợi, phong cách không khác gì của Lão Thiệu.
Vương Ngọc đưa cho nó túi kẹo đã mở, thò tay vào ba lô lấy ra một túi khác, nói với nó rằng nếu nó đưa chúng tôi đi tìm Miêu Nữ thì túi kẹo này cũng là của nó. Haizz, tại sao trước đây tôi không nghĩ ra cách này để đối phó với Lão Thiệu? Để kẻ tham lam theo mình, tốt nhất bạn nên giữ sức hút của mình đối với anh ta mọi lúc. Xem ra, Vương Ngọc thật sự là một người vô cùng thông minh.
Phương pháp này thực sự hiệu quả. Đứa trẻ cao lớn đó được một “tốp fan” theo sau, nhốn nháo dẫn chúng tôi về làng.
Đếm từ ngõ làng, đếm đến cái sân thứ tư thì lũ trẻ dừng lại. Đứa trẻ cao kia chỉa chỉa vào cái sân nhỏ, ý bảo với chúng tôi nó đã hoàn thành nhiệm vụ . Vương Ngọc đã thưởng cho cậu một túi kẹo như đã hứa, một nhóm trẻ em ầm ĩ xung quanh túi kẹo, và đứa trẻ có túi kẹo bỗng nhiên trở thành tâm điểm của nhóm trẻ đó.
Tôi với Vương Ngọc tách ra khỏi đám trẻ, đứng ở cửa cái sân nhỏ, cẩn thận quan sát cái chỗ này.