“Cô ấy tỉnh táo lại là sau khi đi đến bệnh viện xem qua chuyện của anh. Một người tên là Lý Tiểu Lộ cho cô ấy một lọ thuốc, nói chỉ cần kiên trì uống thuốc, có thể duy trì bộ não tỉnh táo. Sau đó người kia không xuất hiện nữa.
"Chị anh đối với chuyện của bản thân cùng với Lý Tiểu Lộ đến bệnh viện thăm anh cũng không biết gì cả. Chẳng qua, cô ấy thông qua đồng nghiệp mới biết cái đoạn thời gian mình mất trí nhớ này xảy ra rất nhiều hành động lạ thường, suy đoán ra mình có thể là bị trúng độc của miêu nữ rồi. Sau khi biết rõ ràng chân tướng và tự tìm cách giúp mình giải độc, cô ấy quyết định lại đi tìm miêu nữ kia."
Nghe đến đó, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chị tôi từ nhỏ cũng rất thông minh, lúc đi học toàn là đứng nhất. Tôi so sánh với chị ấy, thứ tôi thiếu nhất chính là cái loại nghị lực tìm hiểu đến cùng. Vương Ngọc cũng có loại nghị lực này, cho nên anh ta mới có thể vẫn đuổi theo tới Ngô Trang, biết được nhiều chuyện đến như vậy.
Tôi đối diện với Vương Ngọc, không biết có nên kể chuyện của Lý Tiểu Hào cho anh ta nghe không, nhưng mà tôi biết mình bây giờ chỉ có hai con đường có thể lựa chọn. Nếu không nhanh chân, tính mạng của chị tôi sẽ gặp nguy hiểm ngay.
"Bác sĩ Vương, có thể giúp tôi một lần nữa không?"
Vương Ngọc hơi sửng sốt một chút, qua vài giây, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Có phải cho tôi với anh đi tìm miêu nữ, tìm thuốc giải độc cho chị anh?"
Tôi gật đầu với Vương Ngọc. Cầm lấy điện thoại gọi cho lão Hà: "A lô, lão Hà có chuyện này tôi muốn anh giúp một chút. Tôi có việc gấp cần rời khỏi Tương Thành vài ngày, xin anh trong vòng 3 ngày nhất định phải liên hệ được với Lý Tiểu Lộ."
Rất nhanh, chúng tôi dọn dẹp mang theo thứ lương khô tốt nhất, lái xe về phía Vọng Thành. Trên đường đi, tôi kể cho anh ta nghe những chuyện xảy ra giữa tôi và hai anh em Lý Tiểu Lộ, Lý Tiểu Hào cho anh ta biết. Anh ta từ chối cho ý kiến, chỉ nói chuyện miêu nữ hạ độc từ xưa còn có.
Sau khi tới Ngô Trang, Vương Ngọc dựa theo đường cũ tìm được nhà của miêu nữ, quả nhiên như trên tờ giấy viết, là ngôi nhà nhỏ thứ tư sau khi vào thôn. Miêu nữ vẫn không ở nhà, chúng tôi nghe mọi người xung quanh nói qu nhà của cô ta ở trong một khe suối ở phía nam. Hàng xóm rất nhiệt tâm, đưa số điện thoại của cô ta cho chúng tôi, nhưng mà vẫn gọi không được. Lại bước thêm một bước hỏi thăm, đoán chừng là cái chỗ quê nhà kia của miêu nữ không có tín hiệu điện thoại.
Vẫn là Vương Ngọc có kinh nghiệm tìm người, anh ta chạy đến nhà của bí thư chi bộ thôn, nói toàn lời hay, cũng đưa cho những món điểm tâm cao cấp trên đường đi coi như là quà tặng, bí thư chi bộ rất nhanh đồng ý giúp chúng tôi liên hệ với quê nhà của miêu nữ.
Sau một hồi quanh co, quê nhà của miêu nữ rốt cuộc cũng có tin tức, cô ta đúng là ở nơi đó, nhưng mà bởi vì tang sự bề bộn nhiều việc, tạm thời không thể trò chuyện với chúng tôi.
Cái này, tôi với Vương Ngọc mới hơi có một chút lo lắng. Vương Ngọc lại đem ra một điếu thuốc, hỏi bí thư chi bộ thôn một cách chi tiết về quê nhà của Miêu nữ, chúng tôi lái xe ngang qua nhà của Miêu nữ mà không dừng lại.
Con đường này toàn là đường núi quanh co, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vách đá cát bay, con đường quanh co vừa đủ sức chứa hai chiếc ô tô chạy cạnh nhau. Con đường xấu như vậy không phải là đường một chiều, và nó thường là nơi giao nhau giữa những xe chạy ngược chiều. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy một chiếc xe đang gầm rú từ phía đối diện, tôi sẽ bất giác toát mồ hôi lạnh toàn thân, lo lắng rằng chúng tôi sẽ bị bên kia ép xuống vách núi, hoặc bên kia sẽ bị chúng tôi ép xuống vách núi.
Vương Ngọc lại cực kì bình tĩnh, không nhanh không chậm mà lái xe, tôi không cảm thấy có chút căng thẳng nào từ anh ấy.