"Sau này, chị gái anh sử dụng xe đạp của tôi nhiều hơn, không chỉ đi vào buổi sáng, buổi chiều còn bắt đầu cùng nhau về nhà sau khi tan học. Lâu dần mới bị mọi người cho là người yêu với nhau. Chỉ là, mối tình đầu đều thật chua chát, lúc đó thi tuyển sinh đại học tôi đã không đậu được trường đại học trọng điểm, vào học viện cảnh sát, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp được phân thẳng đến Tương Thành làm cảnh sát. Chị gái anh thành tích tốt lắm, thi đậu vào đại học danh giá, cuộc đời chúng tôi rẽ thành hai hướng khác nhau." Nói xong, lão Hà thở dài một tiếng.
"Chị gái tốt nghiệp về sau trở thành phóng viên, chẳng qua là chị ấy thích phiêu bạc bốn biển, cho nên đã ở qua rất nhiều thành phố, mấy tháng gần đây chúng tôi mới đến Tương Thành. Nhiều năm như vậy, anh sống như thế nào?"
"Làm việc được hai năm thì tôi kết hôn, có đứa con. Mấy năm đó, sự nghiệp mới vừa khởi bước, thường xuyên đi sớm về trễ, không có chăm sóc tốt hai mẹ con họ. Một lần nọ, con tôi kêu tôi dẫn nó đến hồ bơi chơi, tôi vốn đã đồng ý rồi, nhưng mà trong sở cảnh sát có việc đột xuất nên không đi được. Con tôi hờn dỗi nên một mình chạy tới hồ bơi chơi, đêm rồi vẫn không về nhà. Ngày hôm sau cục cảnh sát nhận được cấp báo của đội bảo vệ hồ bơi, hồ bơi vớt ra được thi thể của một bé trai. Tôi đến hiện trường để khám nghiệm, phát hiện người chết đuối của không phải ai khác, đúng là con của mình, sau đó thì vợ cũ ly hôn với tôi . . . . . ." Nói tới đây, hai mắt của lão Hà đã muốn đỏ ửng lên.
Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta, vỗ vỗ vai của anh ta. Những chuyện cả đời người này gặp phải, không có việc nào hoàn mỹ cả. Có thể thấy Lão Hà là người rất tốt bụng, bao năm qua vẫn không khỏi áy náy, ân hận trong lòng.
"Anh còn chưa ăn cơm chiều phải không? Anh ở trong này chăm sóc chị tôi, tôi đi mua chút đồ ăn." Tôi nói.
Lão Hà gật gật đầu, nói: "Được thôi, anh đi đi, tôi ở trong này chăm sóc chị anh cho."
Tôi chợt nhớ ra Ôn Thư còn ở nhà, chiều nay tôi để cô ấy ở nhà một mình, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào. Nhân cơ hội mua đồ ăn tối, về nhà trước xem cô ấy thế nào.
Khi tôi về đến nhà, căn phòng sáng sủa và mới mẻ, nhưng không có ai, bữa ăn tối đã sẵn sàng và đặt ngay ngắn trên bàn. Sau khi nhìn quanh phòng, tôi không thấy Ôn Thư đâu cả. Đoán chừng cô ấy thấy tôi lâu không về nên đã tự đi về một mình.
Tôi tìm trong tủ hai hộp cơm, bỏ đồ ăn vào hộp cơm, chuẩn bị mang đến bệnh viện để ăn cùng Lão Hà. Khi đi, tôi cảm thấy bất tiện khi cầm hai hộp cơm bằng tay không, nên tôi lại quay xuống bếp tìm một chiếc túi tiện lợi. Tìm nửa ngày mới tìm được chiếc túi xanh thân thiện với môi trường trên nóc tủ.
Tôi duỗi tay nắm lấy chiếc túi thân thiện với môi trường, chuẩn bị cho hộp cơm vào thì đột nhiên phát hiện trong túi có một tờ giấy, hình như đã bị bỏ quên trong đó. Tôi lấy tờ giấy và mở nó ra, trên đó có một dòng viết ngoằn ngoèo: "Miêu nữ trùng độc trong ngôi nhà thứ tư ở Ngô Trang, Vọng Thành".
Miêu nữ! Trùng độc! Hay là có liên quan đến trùng độc của chị gái? Trong lòng tôi một niềm vui, một tia hy vọng hiện lên trong bóng tối. Tôi gấp vội tờ giấy bỏ vào túi áo khoác, sau đó nhét hộp cơm vào túi bảo vệ môi trường, vội vàng xách ra khỏi nhà, tức tốc đến bệnh viện.
Lão Hà còn ở phòng bệnh, yên lặng ngồi bên giường chị gái nhìn chị ấy. Thấy say sưa như vậy, ngay cả tôi mở cửa bước vào cũng chưa phát hiện. Tôi lấy hộp cơm ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt anh ta.
"Ồ, nhanh như vậy đã trở lại, cám ơn!" Anh ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
"Nhanh ăn đi, đây là cơm Ôn Thư làm." Tôi cầm lấy một hộp cho mình, ngồi vào phía giường bên kia, ngấu nghiến ăn lấy ăn để.