"Vậy phải làm thế nào mới có thể giải được trùng độc?"
"Tìm được người đã hạ độc, chỉ có cô ta mới có lời giải."
"Tìm được người hạ độc sao?" Tôi ngồi xuống bên cạnh chị tôi, lâm vào trầm tư. Nói thì nghe dễ dàng, nhưng làm mới khó. Từ ngày 26 tháng 5 cho tới hôm nay, trong cái giai đoạn mà chúng ta sinh ra cảm giác dài nhất của cuộc sống, tôi đã gặp qua hai anh em này tổng cộng chỉ có 5, 6 lần, nhưng mà bọn họ lại hết lần này đến lần khác quấy nhiễu cuộc sống của tôi với chị gái. Rõ ràng trong xã hội văn minh hiện đại, chúng ta không thể nắm bắt được vận mệnh của chính mình, lại bị ám ảnh bởi hai con người không rõ nguồn gốc. Tôi biết bao nhiêu về họ, làm sao tôi có thể tìm được người đã hạ độc được? Cho dù Lý Tiểu Lộ này biết cách tìm được, tôi có thể tin tưởng anh ta sao? Nhưng mà, bộ dạng hiện tại này của chị tôi, không tin anh ta thì mình nên làm cái gì bây giờ?
"Tôi không biết nên tin tưởng anh như thế nào," tôi nhìn vào mắt anh ta và nói với anh ta một cách thẳng thắn. "Chúng tôi không muốn bị người khác lợi dụng nữa, chúng tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường."
Anh ta thở dài một hơi, ngồi xuống bên cửa sổ, "Tôi biết anh sẽ rất khó chấp nhận sự thật này, đối với tình trạng hiện tại này, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. . . . . ."
Anh ta đang nói thì có ai đó đẩy cánh cửa đi vào, chúng tôi cũng chuyển ánh mắt qua, người tới mang theo một cái giỏ hoa quả, phất phất tay về phía chúng tôi.
"Cảnh sát Hà, sao anh lại tới đây?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Tôi không thể đến xem chị anh sao rồi sao?" Anh ta mang theo một vẻ mặt vui tươi hớn hở, giống như một con thuyền phá băng hạm, làm không khí căng thẳng trong phòng dịu đi rất nhiều."Lần trước nhà trường nhất quyết xóa tên của anh, chị gái anh khóc bù lu bù loa. Tôi đã đề nghị cục trưởng vào cuộc, làm việc với nhà trường để giữ tư cách học sinh cho bạn".
Hehe, lời này nói ra nghe rất tinh xảo đấy. Nghe có vẻ như anh ta đang giúp tôi giữ tư cách học sinh, nhưng thực ra vấn đề là "chị gái tôi khóc bù lu bù loa." Chị đúng là có duyên với quan hệ khác phái, đào hoa cũng nở mày nở mặt!
Tôi nhận lấy giỏ hoa quả của anh ta, cười theo nói: "Cám ơn anh, xa như vậy mà đến thăm chị tôi."
"Tiện đường, tiện đường, " anh ta cười ha ha nói, "Tiểu Lộ sao lại ở nơi đây?"
"À, tôi cũng vậy, tiện đường."
"Đúng rồi, buổi chiều Hiểu Vũ đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, cuốn album tem hai ngày là có thể cầm đi rồi."
"Cám ơn, cảnh sát Hà, tôi sẽ nhanh chóng qua lấy."
"Không cần khách sáo. Có cái vấn đề, tôi vẫn không nghĩ ra, không biết liệu tôi có thể hỏi nó vào lúc này không khi cả hai đều ở đây."
Tôi nhìn nhìn Lý Tiểu Lộ, anh ta nhướng mày, nói cái gì cũng không nói. Vì thế, tôi xung phong trước, anh dũng không sợ gì đáp lại: "Mời hỏi."
"Chiều hôm đó, Lý Tiểu Lộ ở Đức trao đổi, sao anh lại chạy đến nhà Lý Tiểu Lộ vậy chứ? Các anh đã quen nhau từ trước rồi sao?"
Ờ, đây có lẽ là câu hỏi mà hai chúng tôi ít muốn trả lời nhất. Theo quan điểm của Lý Tiểu Lộ, anh ta và Lý Tiểu Hào có một số bí mật mà người bình thường không thể hiểu được, theo quan điểm của tôi, không ai muốn tin những gì một người bị đưa vào bệnh viện tâm thần nói về yêu ma quỷ quái, và tôi thì không muốn nhấn mạnh vào những điều đó. "Sự thật" có thể đưa tôi vào bệnh viện tâm thần một lần nữa.
Cảnh sát Hà này vừa hỏi, tôi cùng Lý Tiểu Lộ đều yên lặng , trong phòng thật yên tĩnh, đến mức cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng.
Đột nhiên, Lý Tiểu Lộ mở miệng nói: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn tốt, một lô tem mới vừa đến nhà tôi, Hiểu Vũ phải thấy trước mới thích, liền một mình đi. Không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn vậy."
Những gì anh ta nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Một giây trước, chúng tôi vẫn chỉ là người lạ hai ba mặt, tôi thậm chí còn có lý do để ghét người lạ này, sau một giây, chúng tôi đã trở thành bạn tốt của nhau!