Chị tôi cùng Vương Ngọc đều ở tại bệnh viện Nhân dân số 1. Ra khỏi cục cảnh sát, tôi gọi xe taxi, vội vàng chạy đi về phía bệnh viện Nhân dân số 1. Chiếc taxi đưa tôi đến thẳng cổng khoa ngoại nội trú.
Bọn họ không phải ở cùng một phòng bệnh. Tôi cầm hoa tươi mua trên đường đi, đi về phía trước tìm phòng bệnh của chị tôi. Những người bị tai nạn dọc đường mà gặp tôi, không phải là bó bột cánh tay, thì cũng là ngồi xe lăn bó bột chân, còn có vài người cả đầu bị băng kín chỉ lộ ra ánh mắt, cái mũi cùng miệng. Ngẩn ngơ ở bệnh viện tâm thần lâu như vậy, xoay người lại đến phòng bệnh ngoại khoa, nếu không phải bất đắc dĩ, đời này tôi cũng không muốn dính đến bệnh viện.
Chị tôi ở tại phòng số 1513, tìm nửa ngày mới thấy được. Nhìn xem bên trong qua cửa kính, chị tôi đang nằm ngủ, đùi thì bó bột, dùng dây treo trên giá đỡ trông thật tột nghiệp. Có một người đàn ông đứng bên cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài, rất có thể anh ta là bạn trai mới của chị tôi.
Tôi chỉnh chỉnh lại mấy bông hoa, sửa sang lại vài bông bị méo do để trên xe, đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào. Chị tôi vẫn nhắm mắt, không có bị tiếng tôi bước vào làm đánh thức. Người đàn ông bên cạnh nghe thấy tiếng bước vào, xoay người lại, đối mặt nhìn tôi.
Ha ha, ý tưởng về quê sống ẩn vừa rồi ở cục cảnh sát, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền. Xem ra tôi cùng chị không thể nào sống bình thường như cũ trong thời gian ngắn vậy, bởi vì người đứng bên cạnh cửa sổ là Lý Tiểu Lộ A hay B gì đó.
"Xin chào." Anh ta chủ động tiếp đón tôi. Xem cách nói chuyện cử chỉ của Lý Tiểu Lộ này, so với người kia ngày hôm qua thì có phần văn nhã hơn, vậy thì không phải là một người giống hôm qua rồi.
"Anh là Lý Tiểu Lộ nào?" Để đề phòng, tôi vẫn hỏi một câu.
"Tôi là Lý Tiểu Lộ, người kia là anh trai sinh đôi bị chết non của tôi, trước khi sinh ra cha mẹ đặt tên cho anh ta là Tiểu Hào. Chuyện của chị anh, tôi thực sự xin lỗi!"
"Không có gì phải xin lỗi cả, mặc kệ các anh là người nào, chỉ cần có thể biến khỏi cuộc sống của chúng tôi, chúng tôi muốn một cuộc sống bình thường." Tôi đem những lời nói thật lòng giấu trong lòng bấy lâu nói ra, "Hiện tại đối chúng tôi mà nói, quan trọng nhất là trở lại cuộc sống của trước kia, để cho thời gian đến an ủi những tổn thương mà anh em các anh gây ra cho chúng tôi."
"Để các anh bị cuốn vào chuyện như vậy, tôi cũng bất an cực kì. Hiện tại tôi làm tất cả, cũng là tận lực cho các anh trở lại cuộc sống trước đây, nhưng mà, trước mắt còn có một ít khó khăn không vượt qua được."
"Hả? Khó khăn sao?" Tôi không hiểu nổi Lý Tiểu Lộ nói gì, chẳng lẽ anh ta có ác cảm với tôi vì đã giúp LÝ Tiểu Hào lấy được album tem và muốn trả thù cho chúng tôi?
"Ừ, độc của chị anh chưa giải được!" Anh ta nhìn tôi cẩn thận nói.
"Trời ạ!" Tôi không biết phải nói gì nữa, chắc kiếp trước tôi và chị gái tôi đã nợ tiền của hai anh em họ, kiếp này họ đến để đòi nợ.
"Sau khi gặp anh trong bệnh viện tâm thần lần trước, tôi đã cho chị gái anh về nhà và cho cô ấy một loại thuốc mỗi ngày để đầu óc tỉnh táo. Tôi không biết tại sao, cô ấy đã rời nơi cô ấy sống và về quê, ở đó thì gặp được Vương Ngọc và hai người họ đã gặp tai nạn xe hơi trên đường trở về... "
"Tai nạn giao thông kia là do anh trai sinh đôi của anh sắp đặt." Không đợi anh ta nói xong, tôi liền cắt ngang lời nói. Chỉ cần một hồi nhớ tới cảnh tượng trong video, liền cảm giác thập phần không thoải mái.
"Đúng vậy, sau khi bị tai nạn xe thì chị anh vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ đã kiểm tra rất nhiều lần, kết quả đều rõ ràng là não bộ không có gì bất thường, tôi nghĩ nguyên nhân chính là ở Cổ trùng."