"Đây là cảnh sát Ngô mới đến của chúng tôi, hiện tại chúng tôi đang tìm hiểu một vài vụ việc ở đường cao tốc Hoàn Thành Đông Lộ trước khi anh bị thương vào ngày 26 tháng 5. Hy vọng anh có thể trung thực cung cấp chi tiết một số sự việc vào thời điểm đó." Cảnh sát Hà vừa ghi chép lại, vừa nói đoạn trên như thông thường.
Tôi nhìn cảnh sát Ngô trước mắt, cảnh sát Ngô cũng nhìn nhìn tôi, còn mỉm cười với tôi, nháy mắt một cái. Người này không phải Hầu Đại Dũng thì còn có thể là ai chứ? Bọn họ thật sự là thần thông quảng đại, ngay cả cục cảnh sát đều có thể trà trộn vào sao.
Điều tôi không hiểu là tất cả họ đều có khả năng như vậy, vậy tại sao họ không trực tiếp tìm ra cách để lấy cuốn album tem ra. Trừ khi họ sợ cảnh sát lần ra chứng cứ và muốn dùng thủ đoạn hợp pháp để cắt tầm mắt của cảnh sát về vấn đề này. Nói vậy, cũng có nghĩa là, còn có có bí mật khác không thể cho ai biết. Tôi không nghĩ mình nên miệt mài theo chân những vấn đề này, chỉ cần chị tôi bình an vô sự, xong chuyện này chúng tôi sẽ trở lại cuộc sống bình thường, tôi đi học và chị tôi đi làm. Lý Tiểu Lộ, Hầu Đại Dũng đều giống như mây gió thoảng qua, như vậy mới có thể bảo vệ người tôi yêu và người yêu thương tôi. Không biết chị tôi thế nào rồi, chờ nói chuyện xong sẽ lập tức đến bệnh viện thăm chị ấy.
"Tối ngày 26/5, có người phát hiện anh bị thương nặng nằm trên mặt đất gần lối vào đường cao tốc. Chuyện gì đã xảy ra trước đó?"
"Không nhớ rõ , chỉ nhớ rõ trước đó ở nhà Lý Tiểu Lộ, cầm một quyển album tem đi ra."
"Cái quyển album tem kia có hình dáng gì?"
"Bìa mặt màu nâu, bốn phía viền vàng."
"Vì sao anh lại lấy cuốn album tem đó đi?"
"Không nhớ rõ, bác sĩ nói tôi khi đó đột phát bệnh tâm thần phân liệt, những chuyện khác đều không thể nhớ ra." Trước có một lần tôi kiên trì nói với cảnh sát tôi cùng Hầu Đại Dũng, Bạch Hoa Kiền đến biệt thự Thành Tây để xem tem, bọn họ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần ở ba tháng. Bài học rút ra lần này, đối với một số việc mà người bình thường không giải thích được, tốt nhất nên giải quyết theo nguyên tắc hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, tôi cũng không muốn xảy ra thêm tai nạn gì nữa.
"Được rồi, anh xem album tem này có trên ảnh không?"
Cảnh sát Hà lấy ra một bức ảnh trong tập hồ sơ, quả nhiên trên hình đó là một cuốn album tem cổ cũ có bìa màu nâu rám nắng. Tôi gật gật đầu, anh ta lấy lại tấm ảnh. Viết vội vài chữ trên bản ghi chép, rồi dùng bút đưa cho tôi bản ghi chép đã hoàn chỉnh, nói: "Anh kiểm tra xem bản ghi trên có đúng không. Nếu không có vấn đề gì, hãy tự ký vào từng trang tên của mình và ngày tháng, hôm nay là ngày 26 tháng 8."
Ngày 26 tháng 8! Ba tháng đã qua, trong cuộc đời của tôi chưa từng có cái chuyện nào giày vò thể xác và tâm hồn tôi cả thời gian dài như vậy, hao phí sức lực như vậy. Chị tôi còn nằm ở bệnh viện, tôi làm gì còn tâm tư mà ở đây dây dưa chút việc vặt này? Thậm chí cũng không xem mà cứ thế ký vào, ngay lập tức kết thúc tất cả mớ hỗn độn này.
Anh ấy đứng lên cất bản ghi chép vào trong túi hồ sơ và lịch sự nói với tôi: "Cảm ơn sự hợp tác của anh! Rất xin lỗi vì sự chậm trễ thời gian quý báu chiều nay của anh. Nếu anh có nhớ ra điều gì hoặc cần đến điều gì, hãy gọi trực tiếp cho tôi. "
Cảnh sát Ngô bên cạnh đứng dậy bắt tay tôi, vẫn mạnh mẽ như vậy.
Sau khi chào tạm biệt từng người một, tôi rời văn phòng. Tôi không muốn giao du với họ nữa, ác mộng trong bệnh viện tâm thần bất luận với ai đi nữa cũng là quá đủ rồi, bình yên là may mắn rồi, tôi và chị tôi được về nhà sống bình yên.