Trong mấy ngày kế tiếp, tôi sốt cao và hôn mê bất tỉnh. Ôn Thư nói tôi thường hay nằm mơ,miệng gọi chị liên hồi hay có lúc thì liên tục chửi ai đó, điều hòa mát lạnh mà lúc nào mồ hôi của tôi cũng túa ra như tắm, cơ thể càng ngày càng yếu. Trong khoảng thời gian này, bệnh viện đã hội chẩn nhiều lần, sau khi phân tích, bác sĩ kết luận tình trạng bệnh tiến tiến nặng do tinh thần bị kí©h thí©ɧ mạnh. Tôi được chuyển đến một phòng bệnh đơn dưới sự phụ trách của Ôn Thư và bác sĩ quản lí giường bệnh Vương Ngọc. Không ai được phép đến thăm ngoại trừ người nhà..
Vương Ngọc là tên con gái nhưng lại là đàn ông,đàn ông thẳng đét luôn, anh ấy phụ trách những bệnh nhân nặng trong khu đơn. So với các bác sĩ ở phòng lớn lúc trước thì anh ấy khá có trách nhiệm. Tôi nhớ khi tôi sống ở khu lớn, sau khi kiểm tra phòng mỗi sáng thì tôi không bao giờ gặp bác sĩ nữa,chỉ có y tá là còn làm việc. Bác sĩ Vương này thì khác. Mỗi ngày đều "Tham vấn sớm" và "báo cáo buổi tối muộn" , và thỉnh thoảng anh ấy sẽ ghé qua nói chuyện tán gẫu lúc giữa buổi.
Vào cái ngày tôi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi nhìn thấy là anh ấy. Lúc đó, anh đang đứng cạnh bình truyền dịch để giúp tôi điều chỉnh tốc độ dịch truyền. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng đó, tôi nghĩ đó là Lý Tiểu Lộ. Anh ta thấy tôi đã tỉnh, vội vàng cúi người dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán, sau đó cười nói: “Em hạ sốt rồi.” Lúc đó tôi mới thấy người này khác hoàn toàn Lý Tiểu Lộ, nước da ngăm đen, mắt hí, đầu cứng đơ, không cao, hơi mập, trông rất đô con mạnh mẽ.
Sau đó, lúc nào rảnh rỗi anh ấy đều đến thăm tôi. Ôn Thư và anh ta gần như thay phiên nhau theo dõi chăm sóc tôi. Từ từ tìm hiểu, tôi biết được từ Ôn Thư rằng vào thời điểm đó, bệnh viện đã xếp tôi vào nhóm bệnh nhân nặng có xu hướng tự tử và cần được chăm sóc 24/24. Lẽ ra, tôi được gia đình chăm sóc nhưng do không tìm được chị gái nên bệnh viện phải cử hai người thay phiên chăm sóc.
Haizzz, nghĩ đến chị mà lòng tôi cảm thấy trống trải. Rốt cuộc chị ấy thế nào? Tại sao tôi và chị ấy lại dây vào mớ hỗn độn hổ lốn này? Mỗi lần nghĩ đến chuyện này lòng tôi lại thắt chặt,hơi thở như bị bóp nghẹt.
Không, phải hành động. Nếu tôi không cứu được chị thì còn ai có thể cứu được nữa? Tôi là chỗ dựa duy nhất của chị ấy trên thế giới này.
Người duy nhất tôi nghĩ đến có thể giúp đỡ tôi và chị gái chính là Lão Thiệu. Ông ta biết chuyện về album tem, nhận ra Trương lão trong bức ảnh cũ, ám chỉ tình trạng bất ổn của chị tôi. Ông ta hẳn là biết rõ bí mật ẩn giấu trong chuyện này. Tuy nhiên, tại sao ông ta lại ra đi khi đang nói đến điểm mấu chốt thế này! Nếu lúc trước tôi đồng ý với ông ta thì lúc này cũng đã không trở nên bị động thế này. Con người đúng là thế đấy,lúc có trong tay thì chẳng biết quý trọng,đến lúc mất đi lại hối tiếc.
Trong khi tôi đang hối hận về Lão Thiệu, Ôn Thư đã ôm một chồng tạp chí bước vào. Cô ấy cười tươi như hoa hai má lúm đồng tiền, ngân nga một bài hát bằng giọng lảnh lót như chuông nhạc, "Hiểu Vũ, xem tôi tìm được gì trong thư viện này?"
“Cái gì?” Tôi với tay lấy cuốn tạp chí mà cô ấy đưa. Đó là cả một xấp tem Thế giới.
"Cái này là do người nhà Lão Thiệu tặng cho thư viện. Thư viện đang được dọn dẹp. Thủ thư nói sau khi lão Thiệu mất không có ai gửi" tem Thế giới " và cũng không có ai đọc loại tạp chí này này nữa, vì vậy chúng tôi sẽ lấy nó ra khỏi kệ và xử lý. Tôi nghĩ mỗi số vẫn còn đó và bạn có thể thích nó, vì vậy tôi đã mang tất cả chúng đến. "
Tuyệt vời, gia đình Lão Thiệu đã chuẩn bị! Rất có thể, đó là cô vợ bé thích sưu tầm tem của ông ta. Đúng rồi,Lão Thiệu đã đi rồi nhưng những tạp chí cô vợ bé để lại vẫn còn . Thông qua tạp chí có thể tìm được cách cứu chị tôi.