Có thể khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó với Vương Ngọc mà chúng tôi không biết. Tính cách đã hình thành trong nhiều năm, sẽ không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Nếu Ôn Thư đã chứng minh trước kia cậu ta không có những hành vi ẻo lả, vậy thì nhất định có gì đó không ổn.
Tôi không để Ôn Thư đến chỗ Vương Ngọc. Nơi này có Hoa Cô, vong nhi, phiên bản nữ của Vương Ngọc, cũng đủ rối rắm rồi. Lát nữa Lão Hà và Lý Tiểu Lộ sẽ tới, e rằng cậu ấy đến sẽ càng thêm phiền phức. Hiện tại không thể nói việc Vương Ngọc bị sa thải, chờ khi mọi việc sáng tỏ, tất cả chân tướng rõ ràng, lúc đó nói cho cậu ấy cũng không muộn.
Sau khi hiểu rõ sự tình, tôi và Ôn Thư nói sơ qua về tình hình của nhau, tôi hứa sẽ gọi lại cho cô ấy sau.
Đồng hồ báo thức vừa chỉ vào chín giờ, chuông cửa vang lên. Tôi xỏ dép đi ra mở cửa, Tiểu Lộ và Lão Hà đứng bên ngoài, hai người tay xách nách mang, cầm theo rất nhiều đồ ăn sáng.
“Đói bụng rồi, mau gọi Vương Ngọc và mọi người cùng đến ăn sáng.” Lão Hà vội vàng vào nhà, bày bữa sáng lên bàn ăn rồi bắt đầu tìm người từ trong ra ngoài. Anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, còn Vương Ngọc đang nói chuyện với Hoa Cô trong phòng.
“Đừng tìm, bọn họ đều đang ngủ.” Tôi ngồi ở bên bàn đầy suy tư, đứng lên cầm bánh bao gặm. Tiểu Lộ ngồi xuống, bưng một chén cháo gạo tía, nhẹ nhàng ăn. Lão Hà cũng chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng, vừa đặt mông trên băng ghế, Hoa Cô nghe tiếng động liền từ trong phòng ngủ đi ra.
Lần đầu tiên gặp mặt trong cảnh trên bàn đầy thứ lộn xộn như thế này, Lão Hà và Tiểu Lộ cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Hoa Cô ngượng ngùng cười với họ, tôi còn chưa kịp giới thiệu về bọn họ, cậu ấy quay sang tôi và nói, "Hiểu Vũ, tôi đã nghĩ về những gì xảy ra ngày hôm qua. Sẽ không tốt nếu chúng tôi ở lại đây thêm nữa, chúng tôi sẽ trở về Làng Miêu. Đây là hai ngàn đồng tiền các cậu đã để lại trên bàn khi rời đi, chúng tôi xin trả lại. "
Tôi chết lặng. Tiểu Lộ và Lão Hà bối rối, hỏi thẳng chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Vương Ngọc đang ở trong phòng ngủ, tôi không thể nói với mọi người tất cả những biểu hiện lạnh lùng của anh ấy đêm qua. Tôi đành phải đối phó vài câu, sau đó chuyển đề tài Hoa Cô trở về bằng cách nào.
Hoa Cô tính cách luôn mạnh mẽ, có thể thấy cậu ấy không thích vô cớ nhận sự giúp đỡ của người khác. Cho nên, cậu ấy nói đến thế nào thì sẽ trở về như thế đó, sẽ không làm chúng tôi lo lắng, cũng không yêu cầu chúng tôi phải tiễn cậu ấy.
Nhìn cậu ấy dứt khoát như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu. Trở lại làng Miêu, Vương Ngọc ốm yếu, cậu ấy đi tìm thuốc để chăm sóc cho Vương Ngọc. Vương Ngọc đêm qua nhìn cậu ấy với thái độ có chút lấy oán trả ơn. Hoa Cô trong lòng nguội lạnh, tôi cũng có chút nguội lạnh.
Cậu ấy nhất quyết bỏ đi khiến Tiểu Lộ và Lão Hà không biết lý do nên không thuyết phục được. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cậu ấy ôm vong nhi từ trong phòng và dẫn A Li ra ngoài, mọi người đã một phen hú vía.
Một người phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ ra đi, khiến cho ba thanh niên chúng tôi trông chẳng ra làm sao!
Lão Hà đề nghị đưa họ trở lại Làng Miêu. Lúc đầu, Hoa Cô kiên quyết từ chối, sau khi tôi và Tiểu Lộ thuyết phục, đưa ra lý do để vong nhi và A Li đi đường đỡ vất vả, cậu ấy mới miễn cưỡng đồng ý.
Vì vậy, Lão Hà về nhà lấy xe, tiện thể mua một số đồ đặc sản của địa phương, chở Hoa Cô và hai đứa trẻ lên đường. Khi lên xe, tôi lặng lẽ kéo Lão Hà sang một bên và kể cho anh ta nghe chi tiết về chuyện của vong nhi, và yêu cầu anh ta phải cẩn thận hơn.
Trong lần quăng quật này, Vương Ngọc vẫn đợi ở trong phòng, không thèm ló đầu ra, cứ như thể đây hoàn toàn không phải nhà của cậu ta, và những gì xảy ra bên ngoài không liên quan gì đến cậu ta.