Cố gắng mở mắt ra, tôi thấy mình vẫn đang nằm trong bệnh viện,trên tay chân vẫn còn chiếc còng lạnh cóng. Lão Thiệu ngồi bênh cạnh, tay cầm khăn giấy giúp tôi lau mồ hôi trên trán.
"Gặp ác mộng à?"
“ Tại sao ông lại ở chỗ này?” Vừa mở miệng liền nhận ra mình yếu đến mức thở hổn hển không nói nên lời.
"Đừng nói nữa, hắn đã làm chuyện gì đó với cậu trong giấc mơ. Càng ngủ, sức khỏe cậu sẽ càng yếu."
"Anh ta là ai?"
"Người đã sử dụng cậu làm vật hiến tế. Cậu đã mang album tem đến Cục Công an, và họ đang cố gắng lấy lại nó."
"Làm sao ông biết?"
"Ta biết nhiều lắm. Ta có thể bói toán, lần này chị gái cậu sẽ không tới đón cậu."
"Tại sao?"
Lão Thiệu đột ngột im lặng và chỉ lau mồ hôi cho tôi. Khi ông ấy bắt đầu lau tay cho tôi, tôi nhân cơ hội nắm lấy cổ tay ông ấy, cố hết sức ngồi dậy nhình ông ấy: "Nói cho tôi biết!"
Lão Thiệu thở dài, vỗ vỗ tay tôi rồi ngồi xuống: "Để tôi kể chuyện lúc trước cho cậu nghe. Cô vợ bé của tôi thích sưu tầm tem. Có lần, tôi nhìn thấy một bức ảnh trong album ảnh của cô ấy. Đó là một người thời Trung Hoa Dân quốc đang đứng bên cạnh một chiếc ghế và cầm một quyển sách trên tay. Theo phong tục dân gian, những bức ảnh như thế thường dùng để tưởng nhớ người mất. Tôi hỏi cô ấy, người đã mất có quan hệ gì với người trong bức hình này. Cô ấy mỉm cười bí ẩn và nói: "Anh nhầm rồi, người trong bức ảnh này đã qua đời, và nơi bên cạnh trống không vì người đó vẫn còn sống."
Tôi nghe cái gì mà" người vẫn còn sống "? Đến thời điểm hiện tại, bức ảnh này đã có lịch sử một hoặc hai trăm năm. Nếu người trong bức ảnh đã chết khi bức ảnh được chụp thì thật sự vô lí; nếu người bên cạnh anh ta vẫn còn sống khi anh ta chụp ảnh thì lí nào trên ghế lại chẳng có ai,thật là một chuyện quái lạ.
"Vợ bé của tôi lắc đầu nói rằng mọi chuyện không như tôi nghĩ. Cô ấy cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Dù sao thì người có tấm ảnh cũ này chắc hẳn là người rất thích sưu tầm tem, đặc biệt là tem cũ, lúc đầu tôi nghĩ cô ấy nói đùa, nhưng sau đó tôi dần nhận ra rằng niềm đam mê sưu tập tem của cô ấy không thể giải thích bằng suy nghĩ bình thường của con người. Ngay khi nhìn thấy những con tem cổ, cô ấy sẽ mua chúng bằng mọi giá . Tôi thức trắng mấy ngày đêm, nửa đêm vắng lặng,tôi buồn rầu nằm bên cửa sổ khóc nức nở, tôi không muốn đi đấu giá nhưng tôi thấy cô ấy khóc đến sưng húp cả mắt lên nên tôi đành phải đi, kết quả là tôi như thế này đây, những năm này, không biết một mình cô ấy sống bên ngoài có tốt không . ”Lúc này, Lão Thiệu mới dừng lại, cúi đầu thở dài., Không nói nữa.
Nghe ông ta mô tả, bức ảnh có vẻ rất giống với bức tôi nhìn thấy ở cổng vào biệt thự. Tuy nhiên, vẫn không thấy ông ta nhắc đến album tem.
"Bí mật của album tem đó là gì? Tại sao họ lại tìm đến tôi?"
Lão Thiệu ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương, "Nhóc con, ngươi là huy vọng duy nhất có thể giúp ta ra ngoài. Ta đã ở đây mười mấy năm, nếu tiếp tục ở lại đây thì cuộc sống của ta sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ cần ngươi giúp ta là được rồi." ., Ta sẽ nói cho ngươi bí mật, bọn họ nhất định sẽ lại tìm tới ngươi, bí mật này liên quan đến tính mạng của ngươi và chị gái ngươi. "
Đừng thỏa thuận với những kẻ trục lợi, đây là câu nói mẹ hay nói lúc nhỏ,những kẻ như thế sẽ chẳng bao giờ chịu thua thiệt.