Chương 107: Về nhà

Đi theo dải vải màu đỏ do Lão Tần buộc ven đường, chúng tôi đi đến con đường lớn, bầu trời đầy sao rực rỡ trên đầu chúng tôi, có thể nhìn rõ chòm sao Lạp Hộ (*) và chòm sao Đại Hùng. Sau khi trút bỏ được gánh nặng lớn nhất trong lòng, cả đoàn người bước đi dễ dàng.

(*) Lạp Hộ là chòm sao orion, tiếng Việt nghĩa là thợ săn.

Đi ngang qua trường học muốn đi vào chào hỏi, Lý Tiểu Lộ nhắc nhở đã nửa đêm, quấy rầy giấc ngủ của người khác sẽ không tốt. Tôi đành phải vẫy tay chào tạm biệt Lão Tần qua bầu trời đêm. Lần sau quay lại, tôi sẽ đích thân quyên góp tiền và mua cho anh ấy hai bộ quần áo.

Trở lại xe, Vương Ngọc sờ tay lái một lúc lâu mà không khởi động được xe. Lão Hà và tôi nhìn nhau, không biết cậu ta làm sao vậy. Một lúc sau, cậu ta sờ đầu và nói một cách ngượng ngùng rằng cậu ta đã là một thây ma ở Tĩnh Âm sơn cả đêm và quên mất cách lái xe. Câu trả lời này có vẻ kỳ hoặc.

Lão Hà đổi vị trí với Vương Ngọc và ngồi vào xe để lái thay cậu ta. Xe chạy trong đêm đầy sao và chẳng mấy chốc đã đến Tương Thành.

Lý Tiểu Lộ muốn về nhà trước, chị gái cũng muốn đi thẳng về nhà, không tham gia vào buổi đúc kết bát nháo của chúng tôi sau khi trải nghiệm về ma quỷ nữa.

Vì vậy Lão Hà đưa hai bọn họ đến tận cửa nhà, sau đó lái xe đến trạm xăng để đổ xăng. Giá xăng lại tăng, Lão Hà vừa chửi rủa vừa trả tiền. Công ty khai thác dầu mỏ ở Tương Thành này, trên danh nghĩa tuyên bố rằng giá cả phù hợp với giá cả chung của cả nước. Thực tế, mỗi lần đều tăng nhiều hơn, giảm ít, giá dầu năm sau cao hơn năm trước, càng ngày càng hiếm hơn, mấy ngày tới tất cả lái xe đều phải về quê đổi xe bò, thân thiện với môi trường, ít phát thải carbon, không tăng giá.

Sau đó, Lão Hà chở chúng tôi đến nhà Vương Ngọc, rồi quay về nhà để thay quần áo, nói rằng anh ấy sẽ đón Lý Tiểu Lộ tham gia cùng chúng tôi sau.

Khi tôi bước vào, trời vẫn còn tối. Hoa Cô và A Li có thể vẫn đang ngủ, nhà cửa ngăn nắp và sạch sẽ, trông như có bóng dáng của người vợ tốt. Tôi lặng lẽ trêu ghẹo Vương Ngọc tìm được một người vợ tốt, nhưng Vương Ngọc từ chối, nói rằng anh ấy muốn độc thân cả đời, chỉ cần có bạn bè là được.

Khi chúng tôi đang trêu đùa nhau, cánh cửa phòng ngủ được mở ra với tiếng cọt kẹt.

Một bóng dáng nhỏ bé phản chiếu dưới ánh trăng, từ trong phòng từng bước một hiện ra. Lúc đầu tôi nghĩ là A Li dậy đi vệ sinh vào buổi tối, nhưng bóng dáng đó không đi vào phòng vệ sinh mà chỉ lặng lẽ đứng sau cánh cửa.

Tôi nháy mắt với Vương Ngọc, Vương Ngọc không nói, giả vờ đi qua cửa phòng ngủ đến phòng vệ sinh, vừa đến bên cạnh, cậu ta thô bạo đẩy cửa, chỉ nghe một tiếng a, Vương Ngọc ngồi yên trên mặt đất. Tôi chạy tới xem, một cái đầu như củ cải còm nhom đứng sau cánh cửa, hai con mắt hõm sâu vào hốc mắt, chân tay gầy như cây gai, trên cổ đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc.

Vương Ngọc và tôi đều biết mặt dây chuyền đó là của Vong nhi. Thật không ngờ, chỉ trong vài ngày, nó đã lớn từ một đứa trẻ sơ sinh thành một đứa trẻ chừng hai tuổi. Nhưng nhìn bộ dạng này chắc bị suy dinh dưỡng, không biết mấy ngày nay nó đã ăn cái gì.

“Vong nhi?” Vương Ngọc kêu thất thanh.

Vong nhi không nói, nhếch mép cười với chúng tôi mà như không cười. Sau đó, nó leo lên người Vương Ngọc. Vương Ngọc sợ tới mức ngồi trên mặt đất không ngừng lùi về sau, khi lui về phía chân tường, khàn khàn hét lên: "Không...... Đừng tới tìm ta..."

Tôi nhìn vào phòng, không có ai ngoại trừ vong nhi, không có Hoa Cô cũng không có A Li. Trong lòng hơi bất an, Hoa Cô và A Li sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Không ngờ, sau khi vong nhi ép Vương Ngọc vào góc tường, nó quay người đi vào một phòng ngủ khác, hét lớn: "Mẹ, ba về rồi, ba không cần con."