Anh dùng thiết bị truy tìm, cộng thêm vân tay trên còng tay, anh thật muốn xem cô làm sao có thể trốn?
Lúc này Cố Khuynh Thành đã rời khỏi khách sạn, đang trên đường đi tới khách sạn Kinh Niệm, sở dĩ cô gấp gáp rời đi như vậy là vì một nguyên nhân vô cùng quan trọng.
Có một số người công khai, và cô ngầm đồng ý, nên gần như tất cả mọi người đều biết rõ, hôm nay là đám cưới của cô, một đám cưới ‘muôn người chú ý’ đã được định ra vào bảy năm trước.
Vì hôn lễ hôm nay, cô đã trù tính bảy năm, thời khắc mấu chốt này đương nhiên cô không thể vắng mặt được.
Trong mắt Cố Khuynh Thành đầy lạnh lẽo, bảy năm, có một số chuyện cũng nên bày ra rõ ràng rồi!
Chuyện tối hôm qua với Kinh Lan Thần là chuyện ngoài ý muốn, cô ngủ với Kinh Lan Thần, còn còng anh ở trên giường, bây giờ cô vội vàng đi kết hôn, nếu để cho Kinh Lan Thần biết, không biết có lột da lóc thịt cô không?
Cũng may cô đã thuận lợi trốn khỏi khách sạn, Kinh Lan Thần có lợi hại hơn cũng không thể nhanh tìm thấy cô được, dù sao tối hôm qua cũng không thấy rõ dáng vẻ của cô ra sao, cũng không biết cô là ai.
Nhưng Cố Khuynh Thành không nghĩ tới, Kinh Lan Thần đã sớm xuất hiện trong hôn lễ của cô...
Lát sau nữa, hôn lễ này nhất định sẽ chấn động lòng người!
Lúc này cách thời gian bắt đầu hôn lễ không còn bao lâu nữa, cho nên tốc độ xe của Cố Khuynh Thành tương đối nhanh, trong xe, điện thoại Cố Khuynh Thành đột nhiên vang lên, cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, khóe môi nhếch lên vẻ châm biếm, sau đó nhấn nghe.
"Cố Khuynh Thành, em đang ở đâu?" Tần Vũ Phàm ở đầu bên kia điện thoại có vẻ không vui lắm: "Bây giờ là mấy giờ rồi, đám cưới đã sắp bắt đầu, mà em còn chưa đến nữa?"
"Sắp rồi." Giọng Cố Khuynh Thành bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ khác thường gì.
Đám cưới quả thật sắp bắt đầu, chỉ có điều là cô không gấp, mà Tần Vũ Phàm thì là đang cuống lên.
Tần Vũ Phàm, hôm nay đúng là chú rể, nhưng Cố Khuynh Thành sẽ không cho rằng anh ta thúc giục cô là để kết hôn .
Ha...
Bên kia, trong phòng khách, sau khi Tần Vũ Phàm cúp điện thoại, vẻ chán ghét trên mặt không hề có chút che giấu: "Nếu không phải Cố Khuynh Thành không biết xấu hổ muốn gả cho con, còn lấy Cố thị làm củ hồi môn chuyển cho con lúc kết hôn, thì chúng ta đã không cần sắp xếp cuộc hôn nhân này rồi. Cố Khuynh Thành ngu xuẩn như heo, bây giờ còn bị hủy dung, con liếc mắt thôi đã thấy chán ghét, con không muốn cưới loại người đã xấu xí lại còn ngu xuẩn này, làm cho con mất mặt."
Bà Tần mỉm cười, trong nếp nhăn đều là đắc ý và mưu tính: "Yên tâm, mẹ biết con uất ức khi phải cưới cô ta, đợi đến khi Cố thị đã chuyển sang cho con, mẹ sẽ trừng trị cô ta, mọi chuyện mẹ đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Từ trước đến giờ thủ đoạn của bà Tần đều lợi hại.
Đây mới là mục đích nhà họ Tần làm hôn lễ này, Cố thị tới tay, phá huỷ Cố Khuynh Thành, kết hôn dĩ nhiên là không kết rồi, đến lúc ấy nhà họ Tần sẽ không có lỗi nào.
"Hợp đồng chuyển nhượng Cố thị làm thế nào rồi?" Gia chủ họ Tần, Tần Ngôn Minh ngồi ở trước bàn với vẻ đạo mạo, người như ông ta trong ngoài bất nhất, trong lúc cười như đao róc da cắt thịt, kim giấu trong bông loại bỏ tủy chọn gân!
Lúc này sắc mặt Tần Vũ Phàm mới dễ nhìn một chút: "Cố Khuynh Thành đã ký tên, trợ lý Lưu đang đi làm thủ tục cuối cùng, bố yên tâm, tất cả an bài xong, không có bất cứ vấn đề gì, Cố thị sẽ lập tức chuyển sang danh nghĩa con."
Tập đoàn Cố thị là một trong hai doanh nghiệp lớn ở Cẩm Thành, ai mà không đỏ mắt? Ai mà không nhớ nhung? Bảy năm trước vợ chồng Cố thị bị tai nạn xe qua đời, liền có bao nhiêu người muốn chia một chén canh tập đoàn Cố thị.
Hiện tại tập đoàn Cố thị lập tức chính là của ông ta.
Con ngươi Tần Ngôn Minh lạnh lẽo như băng, ông ta có thể đi tới ngày hôm nay chính là nhờ có lòng dạ độc ác, người lừa ta gạt, cho nên càng hiểu mọi việc phải thật cẩn thận: "Cẩn thận vẫn hơn, đừng để mắc sai lầm."
"Ai mà không biết Cố Khuynh Thành đã xấu lại còn ngốc, vô cùng ngu xuẩn, thì có thể xảy ra sai lầm gì?" Bà Tần phản bác lại: "Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ cho mọi người xem trò hay! Hôm nay không chỉ làm Cố Khuynh Thành thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, mà con đưa cô ta vào tù, để cho cô ta ngồi tù mục xương."
Con ngươi Tần Ngôn Minh lóe lên, Cố Khuynh Thành ngốc như vậy, chuyện bảy năm trước chắc hẳn cô ta còn chưa biết, bằng không cô ta cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng hiện tại cô ta đã trở về, khó bảo đảm rằng cô ta sẽ không phát hiện gì, đưa cô ta vào tù cũng là một biện pháp hay, hơn nữa còn có thể khiến cô ta thần không biết quỷ không hay chết ở trong tù, chấm dứt hậu hoạn.
Lúc này trên mặt ba người đều mang theo vẻ đắc ý và vui mừng, mong đám cưới bắt đầu nhanh một chút, để cho Cố Khuynh Thành thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục! Cố thị liền có thể vững vàng rơi vào trong tay bọn họ.
Nhưng bọn họ không biết, cho tới bây giờ Cố Khuynh Thành không phải là người dễ bắt nạt, không còn bảy năm trước, mà là bảy năm sau, Cố Khuynh Thành trở về, không ai biết đám cưới này sẽ có phát sinh gì...
Bốn mươi phút sau xe Cố Khuynh Thành dừng ở tầng hầm khách sạn Kinh Niệm, Đường Quân Diệp đợi ở tầng hầm kéo cửa sau lên xe, nhìn vào kính chiếu hậu ra dấu ok: "Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần chờ đám cưới bắt đầu."
Trong mặt gương chiếu hậu, Cố Khuynh Thành ngước đôi mắt lên, sáng như sao, lại sâu như vô ngần, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước có chút gợn sóng ra hiệu ok đã hiểu.
Ngón tay Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng vuốt ‘vết sẹo’ cô vừa vẽ xong, nhìn y như thật, thật đến mức cô không nhìn ra đó là giả.
Bàn tay cô che lại vết sẹo, khóe môi nhếch lên, nụ cười từ từ lan ra, như sen đỏ đep khuynh thành.
Bảy năm, hôm nay cô trở về, trò hay cũng nên ra sân rồi!