"Ông trả chồng lại cho tôi."
"Ông trả lại bố cho tôi."
"Con trai của tôi, chết thảm."
Những người kéo đến đều là người nhà của các nạn nhân khi đó, lúc này ai nấy đều hung tợn xông về phía Tần Ngôn Minh không nhịn được đánh Tần Ngôn Minh.
Sắc mặt Tần Ngôn Minh âm trầm đáng sợ, bây giờ muốn che dấu e là không thể, phải nghĩ biện pháp thay đổi thôi.
Ông ta nhanh chóng lui lại vài bước, đến bên cạnh Tần Vũ Phàm, thấp giọng dặn dò vài câu: "Con bảo Cố Khuynh Thành nhận chuyện này, nói Danh Loan lúc ấy là do cô ta phụ trách.”
Tần Ngôn Minh biết rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nên ông ta muốn Cố Khuynh Thành gánh vác.
Dù sao ai cũng biết Cố Khuynh Thành gả vào nhà họ Tần, là con dâu tương lai của nhà họ Tần, sau này ông ta hành động một chút, Cố Khuynh Thành đội cái nồi này là hợp lý.
Làm như vậy cũng có thể đẩy sự tức giận của người nhà nạn nhân đến trên người Cố Khuynh Thành.
Tần Vũ Phàm không chút do dự, lập tức đi tìm Cố Khuynh Thành: "Thành Thành, bây giờ em đi nói với những phóng viên kia, công trình Danh Loan lúc ấy là một mình em toàn quyền phụ trách. ”
Cố Khuynh Thành thiếu chút nữa nở nụ cười, nhà họ Tần này thật đúng là vô liêm sỉ, bảo cô đội cái nồi này?
Trông cô giống một thằng ngốc lắm sao?
Tất cả những chuyện này vốn là do cô thiết kế, đem chân tướng năm đó vạch trần ra, nhà họ Tần lại kêu cô đứng ra nhận tội?!
Ha, thật là buồn cười!
"Thành Thành, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sau khi chúng ta kết hôn lợi ích chính là của chúng ta, em làm như vậy chính là vì anh, anh biết em rất yêu anh, nhất định sẽ nguyện ý vì anh, đúng không?" Tần Vũ Phàm cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, cho nên anh ta chỉ có thể nhẫn nại dỗ dành cô, nhưng cũng may Cố Khuynh Thành ngốc nên rất dễ dụ.
Anh ta có lòng tin có thể khiến cho Cố Khuynh Thành đồng ý.
Anh ta biết Cố Khuynh Thành rất yêu anh ta, bằng không bảy năm trước sẽ không nói mang tập đoàn Cố thị gả cho anh ta.
Chỉ tiếc Cố Khuynh Thành quá ngốc, quá ngu xuẩn, hiện tại trên mặt còn có một vết sẹo như vậy, quá ghê tởm, anh ta thật sự không muốn cưới.
Ngón tay Cố Khuynh Thành giật giật, kim chế không cầm lấy cốc rượu tạt vào người Tần Vũ Phàm.
"Không bằng, anh chờ một chút..." Cố Khuynh Thành thờ ơ nói, nghe tựa như mang theo y cười, cô không nhìn Tần Vũ Phàm, chỉ liếc mắt nhìn cửa đại sảnh hôn lễ.
Cũng sắp rồi, không cần phải chờ lâu!!!
Lúc này cô thật sự rất chân thành đưa ra lời đề nghị cho Tần Vũ Phàm.
"Ý em là sao, em đang nói cái gì vậy? Còn chờ gì nữa? "Tần Vũ Phàm nhíu mày, rõ ràng không còn kiên nhẫn nữa, Cố Khuynh Thành này vậy là sao, chỉ là bảo cô đứng ra thừa nhận chuyện này là do cô phụ trách, chỉ một câu nói, sao lại phiền toái vậy chứ!
"Đợi kinh hỷ..." Khóe môi Cố Khuynh Thành hơi nhếch lên, kinh hỷ sẽ rất lớn!
Bây giờ Tần Vũ Phàm còn nghĩ đến cha hiền con hiếu, nhưng đến khi kinh hỷ đến, không biết Tần Vũ Phàm sẽ như thế nào?
Về phần Tần Ngôn Minh, sợ là sẽ càng thêm tồi tệ!
Nếu Tần Ngôn minh cảm thấy đây đã là tồi tệ nhất, vậy cô nói cho ông ta biết chuyện có thể càng tồi tệ hơn.
"Cái gì? Kinh hỷ gì?” Tần Vũ Phàm ngẩn người, hoàn toàn không rõ ý tứ của Cố Khuynh Thành: "Chẳng lẽ em có biện pháp giải quyết chuyện này?”
Nhưng Tần Vũ Phàm lập tức tự mình phủ định ý nghĩ này, Cố Khuynh Thành ngu xuẩn muốn chết, sao có thể có biện pháp giải quyết chuyện nghiêm trọng như vậy.
Anh ta cũng không biết Cố Khuynh Thành đang nói cái gì, kinh hỉ? Kinh hỉ gì?
Sau một khắc Tần Vũ Phàm liền nhìn thấy "Kinh hỉ" mà Cố Khuynh Thành nói tới!!!