"Trước hết cứ tổ chức đám cưới đã, ổn định mọi chuyện, chờ nắm chắc Cố Thị trong tay, sau này chúng ta lại tìm cơ hội loại bỏ Cố Khuynh Thành sau, người ở trong tay chúng ta rồi thì sẽ có rất nhiều cơ hội để đối phó với cô ta." Sắc mặt Tần Ngôn Minh không dễ nhìn lắm, ông ta biết chuyện không thể tiếp tục hỗn loạn nữa, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ gây bất lợi cho nhà họ Tần.
Nếu kế hoạch đã thất bại rồi, cũng không thể đổ lỗi cho Cố Khuynh Thành, không hủy hoại được Cố Khuynh Thành, vậy thì đám cưới này chỉ có thể tiếp tục.
Lúc này Tần Ngôn Minh muốn làm đám cưới cho xong, thứ nhất là che đậy chuyện này, thứ hai là để về sau dễ dàng tống khứ Cố Khuynh Thành.
Cưới thì cưới luôn đi, cưới Cố Khuynh Thành cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Tần, Vũ Phàm là đàn ông, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào xấu, ngược lại càng có lợi hơn cho thanh danh của nhà họ Tần.
Còn về Cố Khuynh Thành, để sau này xử lý sau cũng được. Xử lý một kẻ ngu xuẩn như Cố Khuynh Thành cũng không phải việc gì khó.
Bà Tần không cam lòng, rất không cam lòng, nhưng chuyện đã đến nước này cũng không còn cách nào khác. Trên mặt bà ta cố nặn ra một nụ cười, nhưng hàm răng lại nghiến chặt: "Thành Thành, hôm nay xảy ra chuyện thế này dì cũng rất tức giận."
Lời này không hề nói dối, lúc này bà Tần đúng là rất tức giận.
"Không biết là ai làm ra chuyện như vậy, Thành Thành, dì nhìn cháu lớn lên, đương nhiên là dì tin cháu. Dì nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này cho cháu, đòi lại công bằng cho cháu, nên là cháu cứ yên tâm, hôm nay hôn lễ của cháu và Vũ Phàm là quan trọng nhất, không thể vì mấy chuyện lộn xộn này mà trì hoãn được."
Bà Tần không hiểu, rõ ràng là bà ta đã sắp xếp ổn thỏa, sao đến lúc quan trọng mọi chuyện lại thay đổi hết cả.
Cố Khuynh Thành vừa ngu vừa dốt, rõ ràng không có sức đánh trả, rõ ràng chuyện đã đi vào ngõ cụt, sao kế hoạch của bà ta lại thất bại được?
Đưa ra điều kiện cao như vậy để đổi lấy vết bớt từ nhà họ Cố lại không được tác dụng gì, cuối cùng còn để Cố Khuynh Thành tránh thoát dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc Cố Khuynh Thành đã gặp được cái vận may gì thế?!
Đối với những lời nghe có vẻ như đe dọa của Lam Lăng, bà Tần cũng không coi là thật, tuy kế hoạch không thành nhưng bà ta đã sắp xếp chuyện này cực kỳ ổn thỏa, một mình Lam Lăng không thể gây ra chuyện gì lớn, vả lại với năng lực của nhà họ Tần, hoàn toàn có thể giải quyết mấy chuyện con cỏn như vậy một cách dễ dàng.
Cố Khuynh Thành thầm cười khẩy, đúng, hiện giờ bà Tần có thể không sợ, nhưng là sau này thì chưa chắc.
Dù sao kế hoạch của cô vẫn chưa bắt đầu mà...
Cô chưa bao giờ làm những chuyện vô ích, tất nhiên mỗi bước đi của cô hiện giờ đều là cố ý cả.
Đến lúc đó cô sẽ giải quyết rõ ràng mấy khoản nợ này với từng người một, nhà họ Tần, nhà họ Cố, và cả cục trưởng Lý nữa.
Cô thật sự muốn xem xem đến lúc đó bà Tần có còn tự tin được như vậy nữa không?
"Thành Thành, cháu yêu Vũ Phàm như vậy, vẫn luôn muốn cưới Vũ Phàm, chúng ta làm đám cưới trước đã nhé." Lúc này bà Tần nở nụ cười, trong lòng bà ta rất uất ức, tức sắp hộc máu.
Con trai của bà ta ưu tú như vậy lại phải kết hôn với một kẻ xấu xí và ngu ngốc như Cố Khuynh Thành, thật là nhục nhã, bà ta thầm nghĩ chờ mối nguy này qua đi, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bình tĩnh nhìn bà Tần, cũng không có ý từ chối.
Cô không có ý kiến, cô thật sự không có ý kiến gì hết, miễn là bọn họ có thể tiếp tục tiến hành.
Trò hề của bà Tần đã kết thúc, chuyện cô phải làm cũng nên bắt đầu rồi!
Không ngoa khi nói rằng những gì cô làm tiếp theo đây chắc chắn sẽ là một hồi gió tanh mưa máu kinh thiên động địa đối với nhà họ Tần.
Nhà họ Tần liệu có chịu nổi không?!