Chương 8: Tố kiêm (2)

Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)

Sau khi hạ quyết tâm, Huy Nghiên về đến nhà, liền báo cho mẫu thân biết, nàng muốn đi Trường An một chuyến.

“Mới trở về, sao lại đi ra ngoài?” Thích thị kinh ngạc, có vẻ không vui, “Hôm nay cũng chưa giúp nương cái gì, lại còn muốn đi Trường An.”

“Cũng không phải lập tức đi mà, hai ngày nữa con mới đi.” Huy Nghiên cười hì hì ôm nương mình, “Nương, hôm qua trưởng tỷ nói với con, mấy đứa cháu rất nhớ con. Mấy ngày trước con trở lại Trường An, không biết cả nhà trưởng tỷ đều ở đó, cuối cùng lỡ mất. Hôm qua trưởng tỷ nói với con, bảo là đáng tiếc không thôi.”

Thích thị nghe lời này, sắc mặt tốt hơn một chút, lại nói, “Có lẽ lâu rồi nương cũng chưa gặp mấy đứa cháu ngoại kia, muốn gặp chúng nó thì cứ bảo trưởng tỷ mang chúng tới đây.”

“Trưởng tỷ là chủ mẫu trong nhà, mang theo chúng trở về, cũng phải nửa tháng, nếu thường xuyên qua lại, sẽ là cả tháng không ở nhà, tỷ phu phải làm thế nào cho phải chứ? Hôm qua nương đã giao hẹn với trưởng tỷ rồi mà, khi nào sinh nhật chúng nó mới được tới thăm người, sau đó lại phải đợi tới sinh nhật của người. Con muốn thăm mấy đứa nó đơn giản một chút, mấy ngày thôi, ai cũng không phiền toái.” Nói xong, Huy Nghiên cười nói, “Nương, con thấy khăn trùm đầu của người cũ rồi, hôm qua ở huyện ấp nhìn hồi lâu cũng chưa thấy có chất gấm nào ưng ý cả, lần này đi Trường An, vừa lúc chọn cho người một chút.”

Thích thị bị nàng dỗ một phen, rốt cuộc bật cười.

“Con đi Hung Nô một chuyến, miệng lưỡi lợi hại hơn trưởng tỷ của con rồi.” Bà hết cách, nói.

“Có lợi hại cũng không so được với nương.” Huy Nghiên cười híp mắt nịnh hót.

********

Vương Oanh cũng ầm ĩ đòi đi gặp đám cháu gái nhỏ, sau khi Thích thị giằng co một hồi với Vương Oanh, hết cách, đành phải để Vương Oanh đi theo Huy Nghiên tới Trường An.

Trên đường, Vương Oanh còn thích thú hơn nhiều so với lúc đi huyện ấp, dọc đường đi ríu ra ríu rít nói không ngừng.

“Mấy năm nay từng đi Trường An bao giờ chưa?” Huy Nghiên hỏi nàng.

“Đã từng.” Vương Oanh nói, “Lúc trưởng tẩu về nhà mẹ đẻ thì đều mang theo muội đi cùng. Cứ cách hơn hai, ba lần nương trở về, cũng mang muội theo.”

“Muộn còn nhớ nhà cửa trước kia không?”

“Nhớ rõ chứ, lần trước muội cùng trưởng tẩu đi ngang qua, còn nhìn thấy cành hoa của cây hạnh ở thành Đông đang thò ra đấy.”

Huy Nghiên cười cười.

Xe ngựa dọc theo con đường lúc Huy Nghiên đến, một đường chạy thẳng về phía Trường An. Còn chưa vào thành, chung quanh đã trở nên phồn hoa, ngay cả trong thôn quê cũng thỉnh thoảng có trạm dịch náo nhiệt cùng quán ăn.

Nhà Vương Mậu ở trong Tuyên thành, ốc trạch cũng chỉ lớn bằng một phần năm ốc trạch cũ.

Mặc dù trưởng nữ cùng thứ nữ của Vương Mậu từng gặp Huy Nghiên, nhưng dù sao cũng gặp từ lúc còn nhỏ, chỉ có ký ức mơ hồ về Huy Nghiên. Lúc gặp mặt chúng đều có chút nhút nhát với Huy Nghiên, nhưng với Vương Oanh lại rất nhiệt tình, làm lễ xong liền vô cùng náo nhiệt chạy tới chỗ khác chơi.

Điều khiến Huy Nghiên kinh ngạc chính là, đệ đệ của nàng – Vương Hằng cũng ở trong này.

Vương Hằng năm nay 18 tuổi, là con thứ tư, lúc đứng trước Huy Nghiên, ước chừng cao hơn nàng một cái đầu.

“Nhị tỷ!” Hắn cười tủm tỉm hành lễ, dĩ nhiên là một thanh niên anh tuấn.

Huy Nghiên mừng rỡ, vội nhìn trái nhìn phải khắp người hắn, “Không phải đệ đang cầu học ở Lạc Dương sao? Sao lại tới Trường An?”

“Đệ ấy sắp nhậm chức Lang quan rồi.” Vương Mậu cười nói, “Huy Nghiên, muội còn nhớ rõ bạn tốt của cha là Tư Mã thị lang không? Con thứ của ông ta – Tư Mã Giai hiện thời là Thượng Thư thừa, chính hắn đã tiến cử Hằng làm Lang quan.”

“Tư Mã Giai?” Huy Nghiên ngẩn người, lòng giống như bị thứ gì đó chạm vào.

Tư Mã Giai, con thứ của Tư Mã Ung, bạn tốt của cha. Nghĩ tới người kia, dòng suy nghĩ của Huy Nghiên dường như bị kéo về những ngày không lo không sầu đó.

Lúc Huy Nghiên ba bốn tuổi, nếu như hỏi nàng ai là nam tử tốt đẹp nhất trên đời này, nàng sẽ trả lời là tiểu thương bán bánh ngọt trước cửa; mà lúc nàng mười ba mười bốn tuổi, hỏi lại vấn đề này, nàng sẽ xấu hổ nhưng lại không hề do dự nói, là Tư Mã công tử. Tư Mã Giai lớn hơn Huy Nghiên ba tuổi, lần đầu Huy Nghiên gặp hắn, là năm nàng 10 tuổi, khi đó hắn đi theo phụ thân tới phủ làm khách. Tư Mã Giai mặc áo bào màu trắng, gương mặt tuấn mỹ, dáng người thon gầy, loá mắt xuất trần giống như thần linh. Huy Nghiên nhớ rõ mình khi đó, cứ nhìn hắn mãi, cho tới khi nương nhắc nhở nàng nhanh hành lễ, nàng mới hồi phục tinh thần.

Từ đó về sau, Huy Nghiên hiểu được cái gì gọi là tim gan nhảy loạn, cái gì gọi là thích một người.

Hai nhà thường xuyên lui tới, mỗi lần Tư Mã thị lang đến, Huy Nghiên đều sẽ nhìn xem Tư Mã Giai có đi bên cạnh ông hay không. Nhưng Tư Mã Giai rất ít khi đến, ngược lại có vài lần, Huy Nghiên gặp hắn trong Cung học. Huy Nghiên rất xấu hổ, ôm bí mật nhỏ của mình, sợ bị hắn nhìn ra, nên luôn giả vờ bình tĩnh, giả thục nữ, sắc mặt bình tĩnh hành lễ với hắn. Tư Mã Giai lại tự nhiên hào phóng, cười cười, nói chuyện với nàng, hỏi nàng gần đây người nhà như thế nào.

“… Văn vương chi từng viết, ‘Đại tự tự Huy Âm, tắc bách tư nam.’ ” Tư Mã Giai từng mỉm cười nói với nàng, “Huy Âm nãi mỹ dự, Huy Nghiên nãi mỹ tư dung*, tên của nữ quân rất hay.”

(Huy Âm là tên đẹp, Huy Nghiên là dung mạo đẹp, ở đây ám chỉ Huy Nghiên vừa có tên đẹp vừa có gương mặt đẹp)

Lúc ấy Huy Nghiên cảm thấy, đây quả thực là lời nói đẹp nhất mà lại cực kỳ có học vấn.

Hắn từng nói hắn muốn làm Thượng Thư, khi đó Huy Nghiên nghĩ rằng, vậy thì để ta làm Thượng Thư phu nhân đi.

Đáng tiếc, không đợi đến lúc Huy Nghiên tới tuổi cập kê, Tư Mã Giai đã định thân, năm Huy Nghiên bị tuyển vào danh sách, trong hôn lễ của Tư Mã Giai nàng giương mắt nhìn hắn và tân nương giao bái, ở trong nhà khóc vài ngày, cõi lòng tan nát.

Những tâm tư năm đó, nàng chưa từng nói với ai. Sau khi ra biên cương xa xôi, tất cả là bầu trời, vùng đất khác, chuyện xưa thời thiếu nữ cũng dần dần bị quên lãng trong cuộc sống ở Vương Đình. Hiện tại Vương Mậu nhắc lại, chuyện cũ lại gợi lên trong lòng Huy Nghiên.

“Tư Mã Giai?” Nàng cười cười, “Muội nhớ rõ hắn từng theo Tư Mã thị lang đến phủ làm khách, trưởng tỷ và muội còn từng dự lễ thành thân của hắn.”

“Đúng vậy.” Vương Mậu nói, dứt lời, thở dài một hơi, “Đáng tiếc, nương tử của hắn qua đời vài năm trước. Hắn mang theo hai nữ nhi, một mình đến nay.”

Một mình? Huy Nghiên nhìn Vương Mậu, sửng sốt.

**************

Tỷ đệ đoàn tụ, cũng là việc vui. Đợi đến khi Chu Tuấn trở về từ phủ nha, Vương Mậu dứt khoát bảo bọn người hầu mua đồ chuẩn bị mở tiệc, mọi người đoàn tụ trong phòng khách, tất cả đều nói về chuyện xưa.

Tính tình Vương Hằng luôn cởi mở, từ nhỏ đã là loại người hễ nói là không ngừng lại được. Gặp lại Huy Nghiên, lại càng thao thao bất tuyệt, mang chuyện cầu học ở Lạc Dương cùng chuyện cầu quan ở Trường An nói không ngừng, mặt mày hớn hở.

“Được rồi được rồi, có nói cũng không thể không ăn cơm, không phải ban nãy kêu đói bụng sao?” Vương Mậu cười, trách mắng.

“Đệ đang ăn.” Vương Hằng quệt miệng, lại quay đầu nói với Huy Nghiên, “Nhị tỷ, tỷ có biết đệ muốn sung quân tới nơi nào không?”

“Nơi nào?” Huy Nghiên gắp vài miếng thịt bỏ lên bàn Vương Hằng.

“Đệ muốn làm xa lang!”

“Xa lang?” Vương Oanh tò mò hỏi, “Xa lang là hộ vệ ở bên cạnh xe?”

“Đúng thế.”

Vương Oanh bĩu bĩu môi: “Khi muội lên xe cũng có người nhà đi theo bên cạnh xe, còn không bằng huynh về nhà cho khỏe.”

Mọi người cười to.

Vương Hằng đỏ mặt, sốt ruột nói, “Con nít như muội biết cái gì, xa lang bảo vệ bệ hạ đó! Xe tầm thường trong nhà sao có thể so sánh được.”

Huy Nghiên cười xong, hỏi, “Xa lang là thuộc hạ của lang trung, khi nào đệ đi?”

“Ngày mai.” Vương Hằng ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu nữa, thỏa mãn nói, “Nhị tỷ, đệ có biết ai tiến cử đệ không? Là Tư Mã huynh!”

“Biết, tỷ sớm nói với nhị tỷ đệ rồi.” Vương Mậu chen miệng vào.

Huy Nghiên mỉm cười: “Như vậy xem ra, Tư Mã công tử là người tốt.”

“Đúng thế!” Vương Hằng cười hì hì, “Hôm qua huynh ấy đến dẫn đệ đi bái kiến Lang trung lệnh, nói nếu tương lai có khó khăn, cứ đi tìm huynh ấy.”

Huy Nghiên nhìn Vương Hằng, nhếch môi mà cười, cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

*****************

Sau khi tiệc xong xuôi, Huy Nghiên cùng Vương Mậu ngồi nói chuyện trong phòng, nói tới chuyện Vương Hằng được tiến cử làm xa lang, cũng khóc nức nở.

“Nếu như cha không xảy ra chuyện, Hằng cũng không cần người khác tiến cử, cha sẽ tự mình vào phủ Lang trung cầu.” Vương Mậu thở dài, “Trong đám huynh đệ tỷ muội, huynh trưởng và muội đều sinh vào thời thế tốt. Lúc huynh trưởng bằng Hằng thì đã được cha mang tới Thái Học, muội 12 tuổi cũng nhập cung làm hầu thư, Hằng cùng Oanh lại không có phúc khí như thế.”

Huy Nghiên nói: “Trưởng tỷ đừng mải nhìn vào chỗ tốt đó, sau này huynh trưởng bị liên lụy, một thân một mình, muội còn tệ hơn, đi tới Hung Nô xa xôi, già rồi mới được về đó thôi.”

“Đúng vậy.” Chu Tuấn từ bên ngoài thong thả tiến vào, nghe nói như thế, phụ họa nói, “Ta đã sớm nói với trưởng tỷ của muội, đừng cứ mãi so đo những chuyện trước đây, vinh nhục phú bần, hiểu được bao nhiêu?”

“Cũng không phải là so đo,” Vương Mậu nói, “Chỉ là tối nay khác rồi, mắt thấy, chung quy trong lòng khó an ổn. Mẫu thân thân thể không tốt, huynh trưởng tự lực chống đỡ hồi lâu, đã là làm khó cho huynh ấy. Nay tình trạng trong nhà muội cũng biết đấy, năm trước huynh trưởng muốn để cho Hằng tiến quan, nhưng dò la biếu quà cáp cần một số lượng gia tài rất lớn, bán cả Điền trạch cũng không đủ, chỉ đành từ bỏ. Còn có muội cùng Oanh, tương lai xuất giá cũng cần đồ cưới. Huynh trưởng biết muội có ít tài vật, nhưng hắn không muốn dùng của muội. Ngày ấy về nhà, huynh trưởng còn nói với tỷ. bảo tỷ khi nào về kinh thành thì hỏi thăm xem ai muốn mua đất không”

Nói đến chuyện tiền tài, Huy Nghiên động lòng một chút, cắn cắn môi, nói, “Việc này, muội đã có chút chủ ý.” Dứt lời, nàng kể lại chuyện ngày ấy thấy tố kiêm ở huyện ấp.

“Trưởng tỷ, tỷ phu.” Huy Nghiên nói, “Vật ấy Hung Nô cùng Tây Vực cực kỳ yêu thích, mà giá bán đến Hung Nô lại cao gấp đôi, đi Tây Vực thì càng quý hơn. Muội muốn tới Trường An, tìm kiếm nguồn tiêu thụ, nếu có thể bán tới đất Hồ, sẽ thu được rất nhiều lợi nhuận.”

Lời này vừa được nói ra, Chu Tuấn cùng Vương Mậu đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Muội muốn kinh thương?” Vương Mậu lộ ra do dự, vội nói, “Huy Nghiên, công thương là tiện lưu, muội là nữ tử khuê tú, sao có thể đi làm chuyện đó?”

Chu Tuấn nói: “Lần trước muội nói muốn tìm con đường kiếm tiền cho nhà, ta nói muội đến phủ nha xong về phía phủ lại thỉnh giáo, muội đã đi chưa?”

“Đi rồi” Huy Nghiên nói, “Ngày ấy trùng hợp phủ lại lại xin nghỉ.”

Vương Mậu nghĩ nghĩ, nói: “Huy Nghiên, Vương thị từ thời tổ tiên đều là nhân sĩ, nếu muội thấy ruộng đất không tốt, bán đi đi đổi ruộng đất khác cũng được, cần gì kinh thương?”

“Mua đất là con đường của kẻ giàu có, hơn nữa mùa màng rất dễ thay đổi, trúng năm tai họa, phú hộ cũng như lấy trứng chọi đá.” Huy Nghiên nói xong, chuyển hướng sang Chu Tuấn, “Tỷ phu ở Bình Chuẩn phủ, cũng hiểu rõ mà, nếu muốn làm giàu, tốt nhất vẫn là kinh thương.”

Chu Tuấn như có đăm chiêu, nhưng không nói gì.

“Phương pháp này, kỳ thật ngược lại không tệ.” Sau một lúc, Chu Tuấn nói, “Từ lúc Hung Nô ngừng chiến, đường buôn bán ở Tây Vực lưu thông, rất nhiều người dựa vào việc buôn bán mà giàu có. Lụa dệt nơi Trung Nguyên, người Hồ rất thích, có giá bán còn hơn giá gốc cả trăm lần.”

Huy Nghiên nghe được lời ấy, biết là có cách, trong lòng vui vẻ.

Lại nhìn về phía Vương Mậu, nàng vẫn do dự không chắc, giây lát, phiền lòng phất phất tay, “Đừng nhìn tỷ, hai người các ngươi một người là quan Bình Chuẩn phủ, một người là nữ quan hòa thân, kiến thức đều nhiều hơn tỷ, tỷ nói không lại hai người.” Dứt lời, vẫn không yên tâm dặn dò, “Huy Nghiên, kinh thương luôn cần của cải, tuy muội có chút tài vật, nhưng trăm ngàn lần không thể bỏ vào trong đó hết. Đúng là có rất nhiều người trong thiên hạ giàu có lên, nhưng kẻ bị mất hết của cải cũng không thiếu.”

Huy Nghiên yên lòng, cười nói: “Trưởng tỷ yên tâm, muội biết nặng nhẹ.”

Chu Tuấn là người có suy nghĩ khôn khéo số ít trong nhà, quen thuộc việc của thương nhân, được hắn tán thành, Huy Nghiên phấn chấn không thôi. Không chỉ như thế, có một chuyện, Huy Nghiên vẫn muốn hắn hỗ trợ.

Nàng biết mình không có khả năng tự mình mang hàng hóa tới đất Hồ, lúc còn ở Hung Nô, nàng đã gặp nhiều loại thương khách, cũng nghe người ta nói qua chuyện kinh doanh của thương khách. Nếu muốn bán Tố Kiêm, cần phải dựa vào sự giúp đỡ của thương khách. Trường An thương khách đông đảo, Huy Nghiên cần Chu Tuấn thay nàng tìm phương pháp.

Sau khi Chu Tuấn nghe nàng đưa ra suy nghĩ, trầm ngâm chốc lát, nói, “Chuyện thương khách tỷ phu không rành, nhưng có thể thay muội hỏi một chút.”

Huy Nghiên nghĩ không sai, tỷ phu Chu Tuấn này, vừa nhìn đã thấy hắn không giống một người an phận, quả nhiên hiểu rõ phương pháp.

Ngày hôm sau, hắn dẫn một thương nhân đi cùng, thấy Huy Nghiên, nụ cười đầy mặt, cung kính không thôi.

“Tiểu nhân Triệu Hồ, bái kiến nữ quân.” Hắn hành lễ.

Chu Tuấn mỉm cười, nói: “Triệu công chuyên đi Tây Vực buôn bán, ở Trường An chính là hạng nhất hạng nhì, rất cao minh.”

“Không dám không dám.” Triệu Hồ cười nói, “Vốn nhỏ làm ăn mà thôi, Chu công đừng cười.”

Kho hàng? Huy Nghiên ngẩn người, nhìn Triệu Hồ, khách khí gật đầu, bảo người hầu làm thức ăn chiêu đãi. Ba người ngồi trong phòng khách, Huy Nghiên nói ý tưởng của mình, Triệu Hồ tươi cười đầy mặt nghe, cũng không tỏ thái độ, chỉ thường thường nói “Nữ quân nói đúng”.

Nói một hồi lâu, Triệu Hồ đi nhà xí, Huy Nghiên nhịn không được hỏi Chu Tuấn, “Tỷ phu, người này có đáng tin?”

Chu Tuấn nói: “Kho hàng nhà hắn, có chút danh tiếng ở Trường An, chuyên làm lụa dệt, mỗi ngày đều có thương khách đến mua hàng.”

Huy Nghiên nhíu nhíu mày, thật ra thì nàng cũng không nghĩ sẽ tìm kho hàng. Bán hàng hóa cho kho hàng, bán sang Hồ lợi tức gấp hai ba lần đều cho bọn họ kiếm lấy, còn mình cùng lắm chỉ được chút canh thừa.

Chu Tuấn nhìn ra tâm tư của nàng, lời nói thật thà, “Muội còn chưa đi buôn, không biết nông sâu, phóng tầm mắt ra xa chút. Từ Trường An tới đất Hồ, nguy hiểm trùng trùng, rất nhiều hàng hóa gặp sơ xuất, vốn gốc còn không về, bán cho kho hàng ngược lại có bảo hiểm. Huy Nghiên, muội là nữ tử, cần gì tranh cái nước sôi lửa bỏng kia. Lui một bước nói chuyện, cũng coi như thăm dò, có lợi chứ không có hại. Người này làm thương nhân nhiều năm, tâm cơ nhiều, muội đề phòng chút, nói chuyện chỉ nói ba phần là được.”

Huy Nghiên biết tỷ phu nói có đạo lý, đáp ứng một tiếng.

Chu Tuấn còn có chút công vụ, nói chuyện với hai người họ thêm lát nữa, sau đó đi trước một bước.

Huy Nghiên tiếp tục nói với Triệu Hồ chuyện buôn bán, Triệu Hồ nói, “Không dối gạt nữ quân, người muốn bán Tố Kiêm sang đất Hồ rất nhiều, bên trong kho hàng của tiểu nhân, mỗi ngày đều xuất ra trăm cuộn. Tố kiêm của nữ quân, không biết chất lượng như thế nào, có thể cho tiểu nhân đánh giá một chút?”

Huy Nghiên bảo thị tỳ mang cuộn tố kiêm mình mua ra, giao cho Triệu Hồ.

Triệu Hồ tỷ mỉ xem xét, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng xem xem, lật qua lật lại.

Huy Nghiên cũng không vội, cầm lấy cốc trà, uống một hớp nước.

Triệu Hồ xem xong, nhìn nhìn Huy Nghiên, trên mặt vẫn là vẻ hòa hợp không mất lòng, “Kiêm này, từ kinh đô?”

Huy Nghiên được Chu Tuấn dặn dò, cười cười, nói, “Toàn bộ do phụ nhân cùng quê dệt. Triệu công nay nhìn, không biết như thế nào rồi?”

Mắt Triệu Hồ lóe lên, nói: “Tiểu nhân mưu sinh nơi phố phường, được Chu công quan tâm, nhờ ơn rất nhiều. Hôm nay Chu công đến tìm tiểu nhân, nói chuyện của nữ quân, tiểu nhân tất nhiên dốc sức tương trợ. Chỉ là không dám dối nữ quân, kiêm này tuy cũng tốt, nhưng nếu so với lụa dệt ngày thường tiểu nhân bán đi Tây Vực, cũng không nổi trội.”

Thương nhân cò kè mặc cả là bản năng, Huy Nghiên liệu được sẽ như thế, lơ đễnh cười cười.

“Không biết ý Triệu công như thế nào?” Nàng hỏi.

Triệu Hồ khẳng khái nói: “Nữ quân là thân thích của Triệu công, như vậy, tố kiêm nữ quân có, tiểu nhân đều mua hết, mỗi cuộn 700 tiền, như thế nào?”

Huy Nghiên nghe thấy thế, gần như muốn cười ra. Cái Triệu Hồ này đúng là bụng đầy ý kiến hay, mỗi cuộn 700 tiền, cao hơn 70 tiền so với giá nàng mua, vẫn là nể nhân tình của Chu Tuấn.

Dường như Triệu Hồ nhìn ra tâm tư của nàng, nói, “Nữ quân, cái giá này không thấp. Hiện tại giá lụa dệt đang rẻ, 600 tiền một cuộn chỗ nào cũng có. Cho dù nữ quân chỉ kiếm được 50 tiền một cuộn, thì một trăm thất cũng có 5000 tiền, việc dễ dàng như vậy lại lời nhiều, tìm được ở đâu chứ?”

Huy Nghiên gật đầu, nhìn hắn, mỉm cười nói, “Việc này ta cần suy xét lại, nghe nói ở khu phố Triệu công có kho hàng, có thể qua nhìn được chứ?”

************

Không biết là hắn nể mặt Chu Tuấn hay là thật sự có hứng thú với tố kiêm của Huy Nghiên, Triệu Hồ nghe được Huy Nghiên nói muốn nhìn kho hàng, do dự một chút, nhưng không từ chối.

Sau khi báo lại với Vương Mậu, Huy Nghiên lên xe ra cửa, một đường đến các gian hàng trong chợ ở Trường An.

Kho hàng của Triệu Hồ ở đầu phố, mở rất lớn, người đến người đi. Huy Nghiên nhìn thấy rất nhiều xe ngựa xe bò chở hàng dừng ở trước cửa, dân phu cõng hàng hóa, nối đuôi nhau ra ra vào vào, trong ngoài đều là người, trong đó có không ít người vừa nhìn đã biết là người Hồ.

Thấy Triệu Hồ trở về, rất nhiều người ào ào hành lễ. Triệu Hồ nhìn Huy Nghiên nhìn chung quanh, vẻ mặt có vài phần đắc ý, “Mời nữ quân nhìn, kho hàng này của tiểu nhân tuy nhỏ, nhưng cũng làm ăn được ở bên Hồ. Cần hàng gì cũng có, riêng tố kiêm cũng có hơn ngàn cuộn.”

Huy Nghiên xem xét, gật gật đầu với Triệu Hồ, cười nói, “Triệu công danh bất hư truyền.”

“… Cái này không được!” Lúc này, một giọng nói thô lỗ truyền đến, nhìn lại, là một đại hán râu quai nón đầy mặt, trang phục người Hồ, vừa nhìn cũng biết là người đứng đầu thương khách. Hắn mang mấy cuộn gấm trả về trong tiệm chưởng sự, “Mặt hàng như vậy, còn kém hơn lần trước, không cần không cần!”

Chưởng sự nói: “Trước mắt cũng chỉ có loại này, giá cũng không thể ít đi. Ngươi là thương khách, dù sao cũng phải đi, mang nhiều hàng chút khẳng định lời chứ không lỗ.”

“Mang nhiều cũng phải coi người khác có chịu không mới được, không được không được!” Người kia nói.

Chưởng sự còn muốn lý luận với hắn, Triệu Hồ lại ngoắc tay bảo hắn đi lại.

“Tố kiêm trong tiệm còn bao nhiêu?” Triệu Hồ hỏi, “Còn có thể nhập tố kiêm vào không?”

Quản sự nói, “Tố Kiêm còn rất nhiều, không thiếu, nhưng trên dưới một trăm cuộn vẫn có thể nhập vào.”

Huy Nghiên sớm đã hạ quyết tâm không mua bán với Triệu Hồ, nhưng lúc nhìn chỗ hàng hóa ra vào đó, nghe được lời ấy, mỉm cười nói với Triệu Hồ, “Thực không dám gạt Triệu công, ta được hàng xóm nhờ vả, tố kiêm này cần phải bán 900 tiền, 700 tiền quả thực hơi thấp chút.”

Triệu Hồ nghe được lời ấy, biết là việc không thành, chắp tay cười nói, “Cái giá này, chỉ sợ tiểu nhân bất lực, hay là nữ quân hỏi nhà khác xem.” Khách khí một phen, Triệu Hồ bảo tôi tớ trong điếm chiêu đãi Huy Nghiên, hành lễ, rồi vội vã rời đi .

Huy Nghiên nhìn điếm một lúc, xem xong, cũng xoay người rời đi.

Đi ngang qua cạnh cửa thì nàng bỗng nhiên thấy có người đang dồn dập nói gì đó.

“… Nhiều hàng như vậy, lạc đà không đủ, chở không được…”

“Đi mua thêm vài con, chợ phía Tây có lạc đà, mua ba con đi.”

“Tiền đều dùng để mua hàng, còn phải dùng để mua lương khô trên đường nữa, nào có nhiều tiền như vậy…”

Huy Nghiên nhìn lại, lại thấy là vị thương nhân người Hồ ban nãy mới lý luận cùng chưởng sự của Triệu Hồ, đang nói chuyện cùng đồng bạn. Hắn cau mày, miệng càu nhàu, hình như định nói muốn tìm ai đó vay tiền.

Trong đầu chợt nảy ý tưởng, Huy Nghiên đi ra phía trước.

“Mạo muội hỏi hai vị, thương khách các vị, sắp đi Hồ sao?”

Hai người nhìn Huy Nghiên, đều ngẩn người.

Bởi vì tiếng bọn họ nói là tiếng Hung Nô, mà tiếng Huy Nghiên nói, cũng là tiếng Hung Nô.