Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lệnh Cuối Xuân

Chương 3: Hỏi đáp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)



Tuy rằng Hoàng đế nói là yến tiệc nhỏ, nhưng dù sao cũng là tiệc của thiên tử, thức ăn phong phú tất nhiên không nói chơi. Dưới có nhạc sĩ tấu nhạc trợ tiệc, trên có người hầu nối đuôi nhau trình món mới lên, nhìn không xuể.

Đám hầu thần tới đất Hồ xa xôi, đã nhiều năm chưa được hưởng thụ bữa tiệc kiểu Trung Nguyên, nâng rượu chúc lẫn nhau, hòa thuận vui vẻ.

Huy Nghiên lại không dám thả lỏng hoàn toàn. Nàng ngồi bên cạnh Trương Đỉnh, bên cạnh nữa, chính là Hoàng đế. Ngồi gần quá, thế nên mỗi một câu Trương Đỉnh nói với Hoàng Đế nàng đều có thể nghe được rõ ràng. Đêm qua nàng lại ngủ muộn, mới sáng sớm đã phải dậy, chưa ăn được mấy miếng, giờ bụng đang rất đói. Thịt trong đĩa rất thơm, Huy Nghiên nếm nếm, đúng là hương vị thịt cắt mỏng của Trường An. Lúc trước ở Trường An, nàng rất hay ăn ở trong nhà, còn ở Hung Nô lại không ăn được mùi vị này. Nàng cảm thấy cực kì nhớ, định ăn ngấu ăn nghiến, nhưng không thể mất phong phạm của nữ quan ở trước mặt Hoàng đế được, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, lịch sự dùng đũa gắp lên một miếng nhỏ, đưa vào trong miệng nhai kỹ.

“… Thân thể Thiền Vu như thế nào?” Trên cao, Hoàng Đế hỏi Trương Đỉnh.

“Bẩm Bệ hạ, Thiền Vu khoẻ mạnh, vẫn còn cầm cung đi săn được.”

“Nếu như Trẫm không nhớ lầm, Vương tử con của công chúa, năm nay mới sáu tuổi.”

“Thưa vâng. Mặc dù Vương tử Bồ Na mới sáu tuổi, nhưng đã thông thạo Hán văn, có thể đọc thơ.”

“Một nơi kém văn minh như Hung Nô, sáu tuổi lại biết đọc thơ, đúng là hiếm có.”

“Công chúa biết rõ trách nhiệm dạy dỗ, chưa bao giờ buông thả. Hơn nữa Vương nữ quan thông thạo kinh điển, mỗi ngày dạy Vương tử cùng Cư Thứ biết chữ đọc kinh.”

“Ồ?”

Huy Nghiên nghe thấy tên của mình bị nhắc tới, nâng mắt, gặp ngay phải ánh mắt của Hoàng Đế.

Nàng đành phải ngừng đũa, cung kính nói, “Thϊếp thân là nữ quan, giúp công chúa chỉ bảo Vương tử, Cư Thứ, là bổn phận của thϊếp.”

Hoàng đế nhìn nàng: “Năm đó Vương thái phó làm giáo sư Thái Học, học vấn độc đáo, con cái công chúa tuy ở bên ngoài, lại có thể được nữ quan chỉ bảo, cũng là chuyện may mắn.”

Lời của hắn không nhanh không chậm, không biết có ý gì hay không, hắn không nói về thành quả Vương Triệu đảm nhiệm Thái phó của Thái tử. Chung quy Vương Triệu cũng bị bãi quan đoạt tước, lời này ẩn ý, lại không phải là chuyện gì vui vẻ.

Huy Nghiên thu hồi tâm tư hỗn loạn, khiêm nhường nói: “Bệ hạ quá khen.”

Người hầu đến trình món mới lên, bỏ đồ ăn cũ đi thay đồ ăn mới lên trên bàn mọi người, vẫn chưa ai tiếp tục nói chuyện. Huy Nghiên nhìn bàn thịt mình thích nhất bị đổi đi, hơi hơi mất mát, đành phải nâng đũa ăn dùng thức ăn còn lại.

Buổi tiệc từ trưa tới chiều, đám hầu thần cơm no rượu say, mặt mày đỏ ửng, sau khi cảm tạ ân điển, liền trở về dịch quán.

Hình như Hoàng đế bận việc, khi Huy Nghiên cùng mọi người tạ ơn, thấy thị vệ đến gần nói gì đó, Hoàng đế rời tiệc, đi ra sau phòng khách.

“Bệ hạ cũng không nhàn rỗi gì.” Cao Thản Chi thở dài.

“Bệ Hạ thật đẹp…” Lý Chi cùng Lương Diệu cười hì hì thì thầm với nhau.

********************

Tư Mã cùng vài vị quan tướng bảo vệ Sóc Phương đến bái kiến, bẩm báo một ít việc phòng ngự, nói nửa canh giờ thì lui ra, Hoàng Đế lại bảo Từ Ân triệu Quang Lộc Huân Phàn Chấn đi vào.

“Nơi này là công thự, các khanh vây phố như thế, Phủ ra vào đều muốn kiểm tra, còn làm việc như thế nào?” Hoàng đế nhìn bản đồ trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên, “Đổi nơi dừng chân khác đi.”

Vẻ mặt Phàn Chấn khó xử: “Nhưng trong thành Sóc Phương chỉ có công thự này tốt nhất.”

“Cũng chẳng phải dưỡng khuê tú trong phòng, đã đi ra bên ngoài, nên thích nghi chút. Trẫm sáng nay nhìn chung quanh một lần, không phải thành Đông có dịch quán sao, vì sao không tới dịch quán.”

“Dịch quán nhiều người, hôm qua thần cũng hỏi qua, khách điếm bên kia muốn dùng để chiêu đãi Du chủ hầu thần, giờ đã chật rồi.”

Hoàng Đế lại nói, “Mấy căn nhà ở kho vũ khí cách phố đâu? Cũng không phải nơi dân ở, lại không có người ở lại, không dùng được sao?”

“Nó vốn là doanh trại bị bỏ, ngày gần đây mới được dọn lại, định sửa để làm kho của Phủ…”

“Nếu tạm thời chưa dùng đến, Trẫm vào ở có gì không thể?” Hoàng đế rời mắt khỏi bản đồ, ngẩng lên, nhìn Phàn Chấn, “Gặp chuyện nghĩ nhiều một chút, lần này đi ra ngoài để tuần biên, nếu chỉ vì để rêu rao khắp nơi, Trẫm chạy đến cái Sóc Phương này làm gì.”

Phàn Chấn vội vàng đáp lại, tức khắc bắt tay vào sắp xếp.

Không bao lâu sau, Từ Ân tiến vào, nói Quận Thủ Sóc Phương, Trưởng Sử đều đến cả rồi, Hoàng đế gật đầu, bảo bọn họ tiến vào.

Quận Thủ cùng Trưởng Sử yết kiến, chủ yếu là bẩm báo việc thực biên. Năm trước, do nội địa dời hơn năm ngàn người dân Sóc Phương, thực hiện theo chính sách của triều đình trước, phàm là những người tự nguyện tới Sóc Phương khai hoang thực biên, ban ruộng đất cùng tăng tước dân lên một cấp. Tiến hành đã nhiều năm, nay Sóc Phương có hơn ba vạn hộ, nhân khẩu gần mười bốn vạn, mà ruộng nương ngày một ít đi. Quận Thủ cùng Trưởng Sử cho rằng, thực biên đã thấy hiệu quả, vì kế sách lâu dài, không ban thưởng cho những người đi chuyển tới đây nữa.

Hoàng Đế trầm ngâm, nói, “Ý các khanh, Trẫm đã biết, việc này quan hệ trọng đại, cần phải bàn bạc cho kĩ.”

Quận Thủ cùng Trưởng Sử đáp lại, lại bẩm báo chút việc vặt vãnh, sau đó cáo lui mà đi.

Hoàng đế suy nghĩ ở trong phòng thật lâu, cầm lấy chén uống nước, phát hiện hết nước. Hắn định gọi Từ Ân, nhưng chưa nói ra, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Từ Ân đang canh chừng dưới hành lang chán đến chết, bỗng dưng thấy Hoàng đế đi ra, bước lên phía trước, “Bệ hạ.”

“Hầu thần Yên thị, đều trở về rồi sao?” Hoàng đế hỏi.

“Đều đã trở về.”

Hoàng đế nghĩ nghĩ, nói, “Mời họ quay lại.”

Từ Ân kinh ngạc, hỏi, “Đều mời hết sao? Nếu Bệ hạ muốn hỏi chuyện về Hung Nô, mới rồi thần vừa gặp Trương nội thị đang ở trước công thự…”

“Không mời Trương nội thị, ” Hoàng Đế đạo, “Mời Vương nữ quan.”

Từ Ân ngẩn người, nhìn vẻ mặt Hoàng đế, thấy không giống vui đùa, nên không còn do dự nữa.

Hắn vội đáp lại, vội vàng đi làm.

******************

Huy Nghiên trở lại dịch quán, thay y phục nữ quan phiền phức ra, nghỉ tạm một lát, cảm thấy trong bữa tiệc chưa được ăn no, bây giờ hơi đói bụng. Nàng đang muốn đi nhà bếp hỏi xem có đồ ăn gì hay không, thì chiếu lệnh của Hoàng đế đã đến.

Mới trở về lại muốn đi công thự một chuyến, Huy Nghiên không rõ ràng cho lắm.

Người tới lại giục nàng phải nhanh lên, nàng chỉ có thể mặc quan phục vào một lần nữa, đi theo hắn rời đi.

Hoàng đế đang xem tấu chương ở trước bàn, Từ Ân báo lại, nói Vương nữ quan đã đến. Hắn nâng mắt, thấy ngoài cửa, một bóng người đang bước lên thềm mà lên, vạt áo bay bay, giống như đối diện với gió.

“Bái kiến Bệ hạ.” Huy Nghiên đi vào, hành lễ với hắn.

Ánh mắt Hoàng đế dừng trên mái đầu đang rũ xuống của nàng. Hình như nàng đi quá vội, tóc cũng không tỉ mỉ cẩn thận như lần trước, hơi rời rạc, chẳng qua cũng không khó nhìn. Hoàng đế đáp lễ, buông tấu chương, bảo Từ Ân ban chiếu.

Huy Nghiên tạ ơn, ngồi lên chiều.

Hoàng Đế cũng không khách sáo nhiều: “Trẫm nghe nói Yên thị cùng triều đình có thư lui tới, đều trong tay nữ quan. Tháng chín năm trước Yên thị từng gửi thư đến, nói Thiền Vu tuổi già sức yếu, nội chính bất ổn. Nay đã qua nửa năm, theo ý kiến của nữ quan, thời thế Hung Nô bây giờ như thế nào?”

Huy Nghiên đã đoán được ở trên đường đi, Hoàng đế triệu kiến mình, đa phần là vì Hung Nô.

Hung Nô từ lúc khai quốc, đã là họa lớn của Trung Nguyên, chẳng những liên tiếp cướp bóc gây rối biên cảnh, còn từng tiến quân thần tốc vài lần uy hϊếp Trường An. Tằng tổ phụ* của Hoàng đế – Võ đế, là người anh minh quyết đoán, có cách trị quốc, phủ khố dồi dào, vì thế sẵn sàng ra trận, quyết ý diệt trừ kẻ xâm phạm biên giới. Võ đế tại vị mấy chục năm, ba lần đại chiến với Hung Nô, đều đuổi Hung Nô trở về Mạc Bắc. Sau khi bị Hán quân đánh bại, Hung Nô thương vong trầm trọng, lại chịu thiên tai, ngày càng suy sụp. Lòng người tan rã, Vương Đình lại vô lực quản thúc các bộ, phân tranh theo đó lũ lượt mà tới, tạo thành chư bộ tàn sát lẫn nhau. Đến đời tiên đế thì Hung Nô phân thành năm bộ, mỗi bộ có một Thiền Vu, đều thích làm theo ý mình. Cách Trung Nguyên gần nhất là Thiền Vu Ô San, chiếm cứ Mạc Bắc, hữu nghị với triều Hán, cũng hòa thân với triều Hán. Nhưng người này dã tâm bừng bừng, không cam tâm chỉ đóng ở Mạc Bắc. Nhiều năm qua, không ngừng từng bước xâm chiếm bốn phía, khuếch trương lãnh thổ, lúc Trung Nguyên rối loạn, hắn cũng từng muốn nhân cơ hội vơ vét một phen. Đối với một người như vậy, Yên thị sớm đã nhìn thấu, trong thư Huy Nghiên viết thay, không chỉ kể lại tình hình biến hóa giữa các bộ Hung Nô, mà còn ám chỉ triều đình đề phòng Ô San.

(*Tằng tổ phụ: là ông cố)

Huy Nghiên thong dong đáp: “Bẩm Bệ hạ, theo thϊếp thấy, đương kim Hung Nô, thế lực hùng mạnh thất, vẫn là Thiền Vu Ô San. Mà họa lớn trong Vương Đình Thiền Vu, ở chỗ Chư Vương Tử.”

“Hửm?” Hoàng Đế rất có hào hứng.

“Thiền Vu có mười tám vương tử, thành niên có mười ba người, tám người được phong vương. Còn có một vị là vương tử Chất Sư Kỳ, không lâu sau đã được phong làm Hữu Trục Nhật Vương. Thiền Vu Ô San năm đó tự lập thành vương, tranh phong cùng các Thiền Vu, là dựa vào sự ủng hộ của các bộ dưới trướng. Nhà Thiền Vu cưới Yên thị, đều đến từ cường tộc, các vương tử đã phong vương, cũng đều có nhà bên ngoại để dựa. Mà trong Vương Đình, cường tộc tranh đấu đã lâu, như hổ rình mồi đối với chức vị Thiền Vu. Mặc dù Thiền Vu đã lập trưởng tử Khuất Hỗn Chi làm kế nhiệm, cũng khó chắn dã tâm các bộ.” Nàng dứt lời, dừng dừng, lại nói, “Mặc dù thϊếp ở Hung Nô tám năm, nhưng chưa từng ra Mạc Bắc, chỉ biết chuyện trong Vương Đình. Bệ Hạ hỏi chuyện Hung Nô, thϊếp ngu dốt chỉ biết có vậy.”

Hoàng Đế bình luận không thôi, bỗng nhiên hỏi, “Trẫm nghe nói, mới rồi khanh nói Chất Sư Kỳ, mẫu thân là người Hán?”

Huy Nghiên nói: “Chính là vậy.”

“Vị vương tử này, năm nay bao nhiêu?”

“Vương tử Chất Sư Kỳ năm nay vừa 22.” Huy Nghiên nói, “Một thân thông minh hơn người, Thiền Vu rất thích hắn.”

Hoàng đế gật đầu, cười, “Theo lời khanh, Trẫm chỉ cần ở Trường An ngồi chờ Hung Nô đại loạn là được rồi, đúng không?”

“Thϊếp không có ý này.” Huy Nghiên vội nói, “Người Hung Nô nương theo thủy thảo mà sống, không có chỗ ở ổn định. Vương Đình xảy ra rối loạn, chư bộ như chim thú loạn lạc, nếu đi về phía nam tán loạn làm cướp, cũng là họa lớn. Yên thị cũng từng nghĩ như thế, trước khi qua đời vẫn thường nói với thϊếp, lo lắng an nguy của Vương tử Bồ Na cùng Cư Thứ Tòng Âm.”

“Hửm? Theo nữ quan, một khi đại loạn, Trẫm nên phái binh đánh vào Vương Đình?”

Huy Nghiên biến sắc. Nàng không nghĩ tới Hoàng đế sẽ nói với mình chuyện này, nhịn không được nâng mắt, nhìn nhìn sắc mặt của hắn. Chỉ thấy trên khuôn mặt kia, thần sắc bình tĩnh, không nhìn ra cái gì. Nhưng đôi mắt kia, nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt có ý cười như có như không, làm cho nàng chợt nhớ tới lúc trước.

Lòng bỗng dưng căng thẳng một chút, Huy Nghiên vội thu hồi ánh mắt.

Nàng nghĩ nghĩ, thu hồi tâm tư, nằm sấp dưới đất, “Bệ hạ, thϊếp chỉ là nữ quan, đại sự quân quốc, không dám bình luận.”

Yên lặng chốc lát, phía trước truyền đến tiếng cười trầm thấp.

“Khanh không cần quá khiêm tốn.” Chỉ nghe lời Hoàng đế hòa hoãn, “Người hiểu Vương Đình Ô San, không ai ngoài Yên thị. Những việc nữ quan vì yên thị, bên trong Hán Đình, không người nào có thể so sánh. Ý của nữ quan, Trẫm đã biết. Khanh không muốn chiến sự gây nguy hiểm cho Vương tử cùng Cư Thứ, đúng không?”

Huy Nghiên nghe được lời này, đáy lòng rối rắm một chút, nhưng vẫn mở miệng nói, “Bệ hạ, tự công chúa gả vào Vương Đình, Hán Hung lúc đó đã ngừng chiến tám năm. Vương Tử cùng Tòng Âm là con cái công chúa, tuổi nhỏ tang mẫu, điều thϊếp mong muốn, chỉ có hai người họ bình an, mong bệ hạ thương xót.”

“Nữ quan không cần lo nhiều thế, ” Hoàng đế nói, “Hai người chúng nó cũng là cháu ngoại của Trẫm.”

Đáy lòng Huy Nghiên thở phào nhẹ nhõm, bái lạy Hoàng đế.

Hoàng Đế không hề nói tiếp gì nữa, nhưng cũng không bảo Huy Nghiên lui ra.

Hắn vẫy tay với Từ Ân.

Huy Nghiên kinh ngạc nhìn người hầu bưng bàn thức ăn tiến vào, đặt ở trước bàn của nàng, bên trên là một ít món tráng miệng của Trường An.

“Nói hồi lâu như vậy, hẳn khanh cũng đói bụng.” Hoàng đế nói, “Dùng chút cơm rồi hẵng trở về.”

Huy Nghiên vội nói: “Mới vừa rồi thϊếp đã dùng cơm…”

“Không cần từ chối.” Hoàng đế không nhanh không chậm nói, “Lúc nãy khanh chưa ăn được mấy.”

“Thϊếp không đói bụng…”

“Thật không? Lúc trước ở Cung Học, không phải cứ cách mỗi hai canh giờ khanh lại muốn đi ngự thiện xin ít đồ ăn nhẹ?” Hoàng Đế thản nhiên nói.

Huy Nghiên cứng lưỡi, một câu nói cũng không nói được.

Nàng như một tên trộm nhỏ bị bắt ngay tại hiện trường, bên tai hơi nóng lên. Bụng lại rất hợp thời cuộn lên, như đang nhắc nhở nàng, Hoàng đế không hề nói sai. Nàng không nói chuyện, nhìn mấy thứ trên bàn, chỉ cảm thấy những món tráng miệng kia cực kì mê người, rất có phẩm chất trong cung.

Lại nhìn Hoàng đế, chỉ thấy hắn dựa lên bàn con, nhìn chính mình, khóe môi gợi lên đường cong có chút nghiền ngẫm, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn.

Huy Nghiên rốt cuộc nhớ tới, bộ dạng này của hắn giống cái gì rồi.

Giống một con hồ ly.
« Chương TrướcChương Tiếp »