Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lệnh Cuối Xuân

Chương 26.1: Từ hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
editor: snowie

Huy Nghiên cảm thấy một đời này tâm tình chưa bao giờ phức tạp như hôm nay.

Hoàng đế đột nhiên xuất hiện, nàng thậm chí còn chưa kịp khóc xong chuyện vừa xảy ra. Một lát sau, nàng mới nhớ ra cái khăn mà hoàng đế nhắc tới là cái gì.

“Thϊếp...... chưa từng mang theo.” Nàng dùng tay áo lau lau khóe mắt, nhỏ giọng nói, nói xong rồi hít một hơi.

Hoàng đế nhìn nàng, từ chối cho ý kiến.

“Vừa rồi là Tư Mã Giai?” Hắn đột nhiên hỏi.

Trái tim thiện lương của Huy Nghiên như bị vồ lấy, nàng không lên tiếng, gật gật đầu.

“Cãi nhau sao?”

Huy Nghiên không biết trả lời thế nào mới tốt, một lát sau mới nói, “Cũng không phải.”

Hoàng đế tựa hồ không có nghe thấy: “Vì nữ tử kia?”

Huy Nghiên đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của hoàng đế.

Chỉ thấy hắn giống như cười mà không phải cười, “Lúc trẫm đi tới liền đυ.ng phải ba người các ngươi, không phải vẻ mặt nghiêm túc mà là khóc rống rơi lệ, còn cần phải đoán sao?”

Huy Nghiên lại một lần nữa trầm mặc. Ở trước mặt hoàng đế, đôi khi ngầm thừa nhận còn tốt hơn là phủ nhận.

Hoàng đế không hỏi thêm nữa mà nói: “Vừa rồi ngươi vội vã rời đi, chẳng lẽ là vì nhìn thấy trẫm sao?”

Giọng nói của hắn thanh lãnh, Huy Nghiên không khỏi lại cảm thấy xấu hổ. Do dự một lát, Huy Nghiên nói, “Thϊếp chỉ là…. Cảm thấy không khoẻ.”

Hoàng đế nhướng mày, nhìn nàng chăm chú, không nói chuyện.

Xung quanh một hồi yên tĩnh.

Huy Nghiên vừa trải qua một hồi phen sóng gió thăng trầm, đối mặt với hoàng đế, nàng không còn lo được lo mất giống như thường lệ nữa. Chỉ là đối mặt với ánh mắt của hắn, trong lòng nàng vẫn cảm thấy thấp thỏm, một lúc sau mới quay mặt đi.

Hoàng đế đang định mở miệng thì đã thấy Trịnh Thưởng đi tới.

“Bệ hạ,” hắn bẩm, “Thừa tướng đã tới Thanh Lương Điện, tất cả mọi người đang chờ bệ hạ chủ trì yến tiệc, bệ hạ nhìn xem ......”

Hoàng đế do dự một chút, gật đầu: “Ta biết rồi.” Nói xong, lại nhìn về phía Huy Nghiên.

"Nghĩ lại thì, ngươi cũng không muốn quay lại yến tiệc nữa phải không?” Hắn chậm rãi nói.

Huy Nghiên biết hoàng đế nói ra lời này chính là không muốn khiến nàng khó xử. Nàng không khỏi ngước mắt nhìn hoàng đế, nhìn xem vẻ mặt không đổi của hắn, nàng hướng hắn thi lễ, “Thϊếp áy náy, thỉnh bệ hạ được rời yến tiệc trước.”

Thần sắc hoàng đế bình tĩnh, nhanh chóng nói với Trịnh Thưởng, “Trịnh Thường, tìm người, tiễn Vương nữ quân hồi phủ.” Nói xong liền xoay người đi khỏi đình các, đi về phía Thanh Lương điện mà không quay đầu lại.

*******************

Xe ngựa lăn bánh trên đường, phát ra tiếng động lộc cộc ồn ào không ngừng.

Huy Nghiên ngồi ở bên trong, yên lặng nhìn ra bên ngoài, không nhúc nhích.

Mặc dù bị hoàng đế quấy rầy một lúc, nhưng khi nàng ở một mình một lần nữa, trong đầu thỉnh thoảng vẫn hiện ra khuôn mặt của Tư Mã Giai và Lục San.

Nàng cố hết sức không không nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng nàng không thể.

Chỉ trong hai ba canh giờ ngắn ngủi, nàng cảm thấy bản thân như thể rơi xuống vách đá, rơi từ nơi này sang nơi khác, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

“…… ‘Huy’ có nghĩa là thanh danh tốt đẹp, ‘Huy Nghiên’ chính là dung mạo xinh đẹp, cái tên này của Nữ quân rất hay……”

“…… Nữ quân tương lai nếu gặp khó khăn gì xin hãy nói cho tại hạ biết, tại hạ nhất định sẽ toàn lực tương trợ......”

“...... Tại hạ nghe nói Nữ quân chưa lập hôn phối, tại hạ muốn cùng Nữ Quân trăm năm, không biết Nữ Quân có đồng ý không?”

“...... Lục San cùng ta quen biết từ thuở nhỏ, cũng đã từng ước hẹn......”

Ngày hôm nay lúc nàng vừa mới tới cửa cung, Lục San khi chào nàng đã nhìn nàng bằng ánh mắt khiến nàng không thể rời mắt.

Vừa mới hung hăng khóc một hồi, Huy Nghiên hiện tại một giọt nước mắt cũng chảy không ra, trong lòng chỉ cảm thấy mê mang.

Phảng phất như thể vừa trải qua một giấc mộng đẹp thì bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, và rồi nhận ra tất cả mọi thứ chỉ là ảo ảnh.

Huy Nghiên đột nhiên cảm thấy nực cười.

Mọi người đều hài lòng với hôn sự của nàng và Tư Mã Giai, ngay cả bản thân nàng cũng vậy. Nhưng tựa hồ tất cả mọi người lại chưa từng phát giác ẩn sâu bên dưới lớp vỏ hoàn mỹ này là thứ gì. Chỉ cần một lần ngẫu nhiên gặp gỡ là nó sẽ như bong bóng nước, tan biến ngay lập tức. Mà người hạnh phúc nhất khi ấy bỗng trở thành người khó chịu nhất.

Đây là may mắn hay là bất hạnh?

Phát hiện ra ở thời điểm hiện tại hay sau khi thành thân, cái nào thì tốt hơn?

......

Huy Nghiên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hôm nay trôi qua thật lâu, tựa như nàng đã phải chống đỡ hơn phân nửa đời người.

*****************

Chu Tuấn cùng Vương Mâu khi trở lại phủ kinh ngạc phát hiện ra Huy Nghiên đã thu dọn xong đồ đạc rồi.

“Muội đang làm gì vậy?” Vương Mâu giật mình không thôi, “Vì sao lại thu dọn hết đồ đạc?”

“Trở về Hoằng Nông.” Huy Nghiên Nhất ở bên cạnh xếp lại y phục, vừa nói, “Đại tỷ, lát nữa muội sẽ lập tức lên đường.”

Vương Mâu cùng Chu Tuấn hai mặt nhìn nhau, không thể tin nổi.

“Muội hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?” Vương Mâu nhíu mày, “Đầu tiên là đột nhiên rời khỏi yến tiệc, bây giờ lại muốn rời đi? Muội chớ có tuỳ hứng như vậy, muội có biết rằng vừa rồi ở trong cung tỷ phu muội đi tìm muội mà không thấy, ngươi gác cổng còn nói chưa từng nhìn thấy muội, chúng ta liền gấp muốn chết, may mắn có một cung vệ nói muội đã ngồi xe ngựa khác trở về. Muội là ngồi xe của nhà ai? Thế nhưng là xảy ra chuyện gì?”

“Là người quen cũ trong cung đưa muội trở về.” Huy Nghiên nói, dừng lại một chút, nhìn về phía Vương Mâu cùng Chu Tuấn, “Đại tỷ, tỷ phu, muội muốn huỷ hôn với Tư Mã Giai.”

“Tại sao chứ?” Chu Tuấn hỏi.

“Muội đừng có mà tuỳ hứng!” Vương Mâu nôn nóng, “Muội là cãi nhau với hắn à? Chẳng trách Tư Mã Phủ quân sau khi trở về một mực sầu não uất ức, cũng không nói lời nào, ngồi xuống không lâu liền cáo từ. Khi hai người sống với nhau khó tránh khỏi những lúc có quan điểm khác nhau, thế nhưng làm sao có thể dễ dàng nói lời đoạn tuyệt được chứ! Hôn sự này chính là mẫu thân và Tư Mã Công định ra, ngày bà mối tới cửa cũng đã định, muội nói không muốn là được sao? Trước đây lúc Tư Mã Phủ quân cầu thân, chẳng phải muội cũng rất vui sao?”

“Cũng không phải muội tuỳ hứng.” Huy Nghiên thần sắc bình tĩnh, nhìn tỷ tỷ, trên môi nở một nụ cười gượng gạo, “Đại tỷ, tỷ có biết trong lòng Tư Mã Phủ quân có người khác hay không, chỉ là Tư Mã Công không cho phép, hắn không còn cách nào mới đành phải lấy muội?”

Vương Mâu ngơ ngác, nhìn Chu Tuấn, lại nhìn Huy Nghiên.

“Hắn có người trong lòng?” Vương Mâu hỏi, “Là ai?”

Chu Tuấn cũng kinh ngạc: “Làm sao muội biết được?”

“Muội nhìn thấy.” Huy Nghiên thấp giọng nói, “Ngay lúc muội rời khỏi yến tiệc thì tình cờ gặp được. Hắn không hề giấu diếm, kể hết mọi chuyện cho muội nghe.”

Vương Mâu cứng họng.

Chu Tuấn “hừ” một tiếng, nói với Vương Mâu, “Thấy chưa? Ta đã nói rồi, người tài mạo như hắn mà nhiều năm goá vợ không cưới chắc chắn có gì đó đáng nghi!”

“Chàng im miệng!” Vương Mâu lườm hắn một cái, lại nhìn Huy Nghiên, nhưng cũng là không có chủ ý gì.

“Huy Nghiên,” nàng do dự một chút, nói, “Ta thấy Tư Mã Phủ quân cũng không phải là kiểu người hai lòng, gia môn bọn hắn nghiêm khắc, thậm chí cũng rất ít con em trong nhà nạp thϊếp. Hắn lại là một hiếu tử, có Tư Mã Công, hắn cũng sẽ không bạc đãi muội …. Ý đại tỷ muốn nói là, nói không chừng đợi hai người bọn muội thành hôn xong, tâm của hắn liền dành cho muội?”

Huy Nghiên lắc đầu, “Đại tỷ, chính miệng hắn nói với muội, hắn cùng nữ tử kia mến mộ nhau từ thuở xưa, hai người chỉ vì Tư Mã Công không cho phép mà nhiều năm vẫn chưa thành. Nếu như hắn cưới muội thì phải chấm dứt mối tình nghĩa kia, một người như thế làm sao có thể bất chấp mệnh lệnh của cha mình và kiên trì nhiều năm như vậy? Đại tỷ, đối với hắn, muội chính là tân phụ mà Tư Mã Công nhét vào, hắn dù cho sẽ không bạc đãi muội, nhưng vô ích thôi, muội không muốn một vị hôn phu có người khác trong lòng. Thay vì dây dưa lằng nhằng, không bằng thừa dịp kết thúc mọi chuyện ở đây.”

Chu Tuấn nghe xong, thở dài.

“Nói cũng phải.” Hắn nói.

Vương Mâu cũng không nói nên lời.

“Muội muốn chấm dứt?” Sau một lát, nàng hỏi.

Huy Nghiên lấy ra một cuốn lụa thư, đưa nó cho Vương Mâu.

“Cuốn lụa thư này là muội vừa viết, phiền đại tỷ ngày mai đưa cho Tư Mã Công. Bà mối còn chưa tới cửa, Tư Mã Công cũng là người hiểu biết, đến lúc đó cũng sẽ không nói thêm gì nữa.”

Vương Mâu cầm lấy lụa thư, nhìn xem, hơi nghiêng đầu, thở dài một hơi.

“Muội quyết phải như vậy sao?” Nàng thấp giọng nói.

“Vâng.” Huy Nghiên nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh.

***************************

Lúc Huy Nghiên rời khỏi Chu phủ trời đã xế chiều. Trên đường vẫn nhộn nhịp người ăn mừng mặc những bộ xiêm y lụa là sặc sỡ hoặc là đi tới thành thị chọn đồ vật ăn tết hoặc là mang theo đồ cúng dường tới đền miếu thờ cúng thần linh.

Vương Mâu đã nhiều lần thuyết phục Huy Nghiên ở lại ngày mai hẵng đi.

Nhưng Huy Nghiên nhất quyết không muốn ở lại lâu hơn nữa, nàng cáo biệt phu thê Chu Tuấn, liền lên xe lên đường.

Trên đường nghỉ ngơi hai đêm, ngày thứ ba, nàng trở về Hoằng Nông.

Người nhà rất kinh ngạc khi thấy nàng trở về.

“Sao nhanh như vậy?” Thích thị hỏi, “Chẳng phải con đã phái người đưa tin về nhà bảo sau tết đoan ngọ mới quay lại sao?”

Huy Nghiên cười cười, lấy lễ vật nàng mua cho mẫu thân ở Trường An ra, “Tất nhiên là vì con nhớ nương quá, một khắc cũng không muốn trì hoãn.”

“Lão phụ mới không thèm tin.” Thích thị khinh thường nói, nhưng trên mặt lại cười híp mắt.

“Nhị tỷ!” Vương Oanh lập tức hỏi, “Lúc tỷ ở Trường An đón tết đoan ngọ có tới dự yến tiệc canh kiêu không?”

Huy Nghiên bị đâm trúng tim đen, trong phút chốc, như không có việc gì đáp, “Có đi.”

“Nó như thế nào vậy a?"

“Cũng không phải chuyện gì.” Huy Nghiên nói qua loa cho có lệ, lấy một đôi giày lụa kiểu dáng xinh đẹp ra cho Vương Oanh.

Hai mắt Vương Oanh sáng lên, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, vui vẻ đeo vào, nhìn trái nhìn phải.

“Thận trọng chút!” Thích thị nhịn không được nói, lắc đầu, “Cũng may trong phòng không có người ngoài, đi giày trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa!”

Vương Oanh bĩu môi, vẫn là cười hì hì.

Huy Nghiên trở về, mọi người đều rất cao hứng, Thích thị sai người hầu gϊếŧ gà mua rượu để tiếp đón nữ nhi.

“Đại tỷ của con gửi thư nói, lúc con ở Trường An đã gặp qua Tư Mã Công sao? Ông ấy như thế nào, đối xử với con tốt chứ?” Màn đêm buông xuống, lúc Huy Nghiên phụng dưỡng Thích thị đi ngủ, Thích thị hỏi nàng.

Huy Nghiên nhìn xem nương, mỉm cười, “Tư Mã Công rất tốt.”

Thích thị gật đầu, lôi kéo tay của nàng, cười cười, “Vậy là tốt rồi. Ông ấy chính là Cữu Quân (*bố chồng) tương lai của con, tương lai gả đi, con còn phải cùng với Tư Mã Phủ quân một đạo phụng dưỡng ông ấy.”

Lời này nghe vào tai, Huy Nghiên có phần cảm giác khó chịu, bất quá cũng không đem sự tình nói ra. Trước khi rời Trường An, nàng đã ước định với Vương Mâu, chờ bức thư được đưa đến Tư Mã gia, mọi chuyện giải quyết xong xuôi, tỷ ấy sẽ gửi tin tới. Huy Nghiên muốn có được thông tin chính xác trước khi nói vói Thích thị, để tránh người nhà hoang mang.

Nhưng ngoài dự định của nàng, hai ngày sau, điều nàng đợi không phải là hồi âm của Vương Mâu, mà là Tư Mã Công.

Nghe gia đinh bẩm báo, mọi người đều là kinh ngạc không thôi.

“Tư Mã Công?” Thích thị vừa kinh hỉ lại vừa kinh ngạc, “Ông ý sao lại tới đây? Phủ Quân cũng tới sao?” “Chỉ có một mình Tư Mã Công thôi ạ.” Tên gia đinh bẩm.

Mọi người đều bối rối.

Huy Nghiên cũng ngạc nhiên.

Nàng đương nhiên biết vì sao Tư Mã Công lại đến đây. Từ hôn không phải chuyện nhỏ, chỉ là nàng không ngờ rằng ông ấy lại đích thân tới nhà.

Trong khi mọi người đang nói chuyện, đang định ra trước tiền đường chào đón, Huy Nghiên liền hạ quyết tâm, ngăn ở trước mặt mọi người, bỗng nhiên quỳ xuống, cúi đầu trước Thích thị, “Mẫu thân gượng đã, con có chuyện muốn nói.”

Thích thị kinh ngạc nhìn nàng, cùng Vương Cảnh nhìn nhau, “Ngươi đây là làm cái gì? Nói chuyện gì cơ?”

“Mẫu thân,” Huy Nghiên quỳ rạp trên mặt đất, “Lúc con rời Trường An đã viết thư gửi cho Tư Mã Công, từ chối hôn sự.”

Không ngoài dự đoán, mọi người đều kinh hãi.

Huy Nghiên vội vàng giải thích lại sự việc một lần, nói với Thích thị, “Nữ nhi bất hiếu, chưa bàn bạc với mẫu thân đã tự ý quyết định, tuy nhiên chuyện đã đến nước này rồi, nữ nhi đã quyết, không muốn dây dưa. Hai ngày này chưa nói với mẫu thân, cũng là sợ người lo lắng …”

“Hồ nháo!” Thích thị nhìn nàng, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trách mắng, "Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như thế này rồi thì chắc ta không phải lo lắng nữa phải không? Tư Mã Công là bằng hữu cũ của phụ thân ngươi, chuyện này chính là mặt mũi của Vương gia và nhà ông ấy, ngươi không quan tâm đến lão phụ này thì cũng nên quan tâm đến phụ thân ngươi chứ! Ông ấy bôn ba một chặng đường dài từ Trường An tới đây chỉ vì chuyện này!”

Huy Nghiên bị mẫu thân giáo huấn trên mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám biện bạch.

“Mẫu thân nói đúng, chuyện lớn như vậy sao muội lại có thể tự tiện chủ trương được chứ.” Vương Cảnh nhìn cục diện liền bước ra nói, sau đó lại quay sang nói với Thích thị, “Mẫu thân, Huy Nghiên tuy rằng có chút cảm tính, nhưng cũng không hẳn là sai, Tư Mã gia….”

“Tư Mã Công đã đích thân tới cửa, dù ngươi có lý đến đâu, chúng ta cũng đã thành người thất lễ trước! Thích thị tức giận nói.

Vương Cảnh không nói gì, nhìn Huy Nghiên, bĩu môi.

Trần thị nhìn trái nhìn phải, cẩn thận nói, “Cô Quân (*mẹ chồng), vậy chúng ta nên làm gì cho phải bây giờ?”

“Còn có thể làm gì được nữa chứ, người đã ở tiền đường rồi.” Thích thị tức giận nói, trừng Huy Nghiên, “Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đây này!” Nói rồi sửa sang y phục, đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »