Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lệnh Cuối Xuân

Chương 14: Đêm trăng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)

Ngày hôm sau, Huy Nghiên đánh xe ngựa, xuất phát từ Hoằng Nông tới Trường An.

Mới đầu, mẫu thân cùng huynh trưởng cảm thấy nàng hành động như vậy quá đường đột, sợ nàng sẽ chọc giận hoàng đế, cho nên không chịu để cho nàng đi.

Nhưng Huy Nghiên lại nói với bọn họ: “Muội đã từng gặp bệ hạ hai lần, nói chuyện một lúc lâu, hắn cũng không phải người thô tục không hiểu chuyện. Từ lúc khai quốc tới nay, rất coi trọng hiếu đạo, lúc trước trong cung mời muội làm nữ quan, muội lấy cớ hầu hạ nương mà từ chối, bên kia cũng không làm muội khó xử. Nương, huynh trưởng, lần này muội đi chỉ là trần tình với bệ hạ, muội tất nhiên có chừng mực.”

Thích thị cùng Vương Cảnh biết ý chí của nàng, vừa không muốn chỉ vì tránh né tuyển chọn mà vội vàng lập gia đình, lại vừa không muốn vào trong cung, nghĩ tới nghĩ lui, cũng đành phải như thế.

“Nếu con thật sự có thể gặp bệ hạ, phải nhớ tuyệt đối không thể lỗ mãng, người là thiên tử, nếu người nói không được thì chắc chắn không được, không được cãi lại.” Thích thị không yên lòng căn dặn.

Huy Nghiên căng thẳng, trên đường, nàng chuẩn bị một đống lý do để giải thích, cẩn thận gọt giũa, cố gắng sắp xếp lại cho ổn thỏa.

Sự lo lắng của nương và huynh trưởng không phải không có lý, nhưng Huy Nghiên nhớ tới lời mà hoàng đế từng nói với mình, cho nên nàng vẫn cảm thấy hắn là một người thấu tình đạt lý. Hơn nữa mình đã hai mươi bốn tuổi, tuyển vào cung có thể làm gì được chứ? Đi làm nữ quan sao? Huy Nghiên đã sớm từ chối, mà hoàng đế cũng không cưỡng cầu.

Đợi đến khi tới Trường An, Huy Nghiên tới Trường Nhạc cung đầu tiên, tìm được Trương Đỉnh.

Trương Đỉnh nhìn thấy nàng, cực kỳ vui vẻ, sau một lúc hàn huyên, Huy Nghiên nói tới ý đồ mình đến đây, Trương Đỉnh lập tức cả kinh.

“Nữ quan không muốn tuyển chọn?” Hắn hỏi.

Huy Nghiên nói: “Thϊếp về Hán vốn một lòng hầu hạ mẫu thân, thực không có ý nhập cung.”

Trương Đỉnh trầm ngâm chốc lát, gật đầu, “Cũng đúng. Ta thấy bệ hạ nhớ kỹ tình cũ của Thái Phó, nếu như nữ quan trực tiếp trần tình với bệ hạ, thì đúng là con đường ngắn nhất. Chẳng qua nữ quan thực sự muốn như thế sao? Ta nghe nói từ sau khi bệ hạ hạ lệnh xuống, các nữ tử tuổi còn nhỏ đều không phải nhập cung, nữ tử lớn tuổi đều có nơi để đi, dân gian không ai là không vui vẻ. Nói thật, lấy tướng mạo của nữ quan, chỉ sợ chính là người nổi bật, từ bỏ há không đáng tiếc ư.”

Huy Nghiên mỉm cười: “Đa tạ nội thị, thϊếp ở Hung Nô tám năm, đã không còn tham luyến với vinh hoa nơi hoàng cung nữa.”

Trương Đỉnh không thể nhiều lời thêm nữa, đáp ứng với nàng. Hắn xử lý việc nghiêm túc, ngày đó liền dẫn Huy Nghiên đi tìm Từ Ân.

“Nữ quân muốn gặp bệ hạ?” Từ Ân ngượng ngùng, “Nhưng hôm qua bệ hạ đi Thượng Lâm Uyển, hiện tại không ở trong cung.”

Huy Nghiên kinh ngạc, đối mặt với Trương Đỉnh, hơi thất vọng.

“Vậy, không biết khi nào bệ hạ trở về?” Huy Nghiên hỏi.

“Cái này…” Từ Ân cười khổ, “Tiểu nhân cũng không biết. Hoặc 2, 3 ngày, hoặc bốn năm ngày, chưa bao giờ đúng giờ.”

Lần trước Từ Ân tự cho mình thông minh, bị hoàng đế răn dạy, hắn vẫn luôn lấy đó làm gương, không dám tự tiện chủ trương nữa. Nhưng thấy Huy Nghiên lộ vẻ do dự, mà hắn lại có cảm tình với Trương Đỉnh, hắn cũng không tuyệt tình việc này.

“Như thế này đi, nữ quan cứ ở lại Trường An chờ, một khi bệ hạ trở về, tiểu nhân tức khắc phái người báo cho bệ hạ, như thế nào?” Hắn hỏi.

Huy Nghiên nghĩ nghĩ, cũng chỉ còn cách đó, cảm kích thi lễ với Từ Ân, “Đa tạ nội thị.”

Từ Ân cười cười: “Nữ quan khách khí.”

*************************

Ngày hè đến, Trường An trải qua mấy cơn dông tố, mặt trời rực rỡ rọi trên cao, trời xanh trong vắt, mây trắng cao cao chất đống ở trên trời, giống như bông mới nhả.

Trên đài ở trong Thượng Lâm Uyển, đám quan lại nhân lúc nhàn hạ, chia thành hai đội đỏ và trắng chơi bóng đá.

Người vây xem rất nhiều, hầu như những người trong cung không trực đều chạy tới xem, vây quanh sân trợ uy, tiếng ồn càng lúc càng lớn hơn.

Hoàng đế đang ở trong cung nghe thấy tiếng ồn, cũng nổi hứng thú, đi đến sân xem.

Đám quan lại ở gần đó nhìn thấy hoàng đế đến, đều thu lại thái độ tùy ý, vội xếp thành hàng hành lễ. Hoàng đế lại khoát tay, đi vào giữa mọi người, đứng ở ngoài sân xem.

Hoàng đế tới, người trên sân càng có động lực hơn, ánh nắng chiếu xuống, quả bóng bay lên cao, giống như chim nhạn xoẹt qua, chẳng bao lâu, bay vào trong lưới.

Ngoài trân tuôn ra tràng ủng hộ, hoàng đế cũng không khỏi vỗ tay cười to.

Cuối cùng, đội đỏ thắng đội trắng, mọi người trên sân cũng không nhàn rỗi, người hạ tiền đặt cược, lấy tiền rồi lại lấy tiền, trả tiền rồi lại trả tiền.

Sáng sớm ngày thứ hai, hoàng đế trở về Vị Ương cung, vệ sĩ xếp thành hàng từ đầu tới cuối, bảo vệ chung quanh xe vua.

Hoàng đế lên xe thì thoáng nhìn thấy xa lang gần xa giá, dừng lại.

“Ngươi có phải là cầu thủ đá cho đội đỏ hôm nay không?” Hắn hỏi.

Xa lang kia ngẩn người, vội hành lễ với hoàng đế, “Bẩm bệ hạ, đúng vậy!”

“Ngươi tên là gì?”

“Vương Hằng!”

“Vương Hằng?” Hoàng đế nghĩ nghĩ, nhìn hắn, “Phụ thân ngươi, là Vương Thái phó?”

Vương Hằng không nghĩ tới hoàng đế lại biết mình, mắt sáng lên.

“Bẩm bệ hạ!” Hắn hơi kích động, “Phụ thân thần chính là Vương thái phó!”

Hoàng đế cười cười: “Bái lang quan khi nào?”

“Bẩm bệ hạ, tháng trước thần vừa bái lang quan!”

Hoàng đế gật đầu: “Làm lang quan rất vất vả, làm cho tốt vào, đừng làm mất thể diện Thái phó.”

Vương Hằng gần như muốn khóc ra, lớn tiếng nói, “Thần tuân mệnh, thề sống chết không quên lời dạy bảo của bệ hạ!”

Hoàng đế mỉm cười, không nhiều lời nữa, lên xe mà đi.

Đợi đến lúc trở lại Vị Ương cung, đã là buổi trưa. Hoàng đế đến tẩm cung, đang định thay y phục, Từ Ân lại đi tới, thấp giọng nói, “Bẩm bệ hạ, Vương nữ quan cầu kiến.”

Hoàng đế nghe được lời này, ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.

“Vương nữ quan? Sao nàng lại tới đây?” Hắn hỏi.

“Thần cũng không biết.”

“Có nói là chuyện gì không?”

“Thưa không.” Từ Ân đáp, cẩn thận quan sát vẻ mặt hoàng đế, “Bệ hạ, có gặp không?”

Hoàng đế hơi hơi ngẩng đầu, sáng tối lẫn lộn, không thấy rõ vẻ mặt.

“Trẫm còn có việc, cứ tuyên nàng vào.” Giây lát, hoàng đế thản nhiên nói, “Chờ ở Thanh Y điện.”

Từ Ân đáp lại.

****************************

Huy Nghiên đợi trong nhà Vương Mậu hai ngày, đang lúc đứng ngồi không yên, cung sử bỗng nhiên đi tới, nói hoàng đế tuyên nàng nhập cung.

Huy Nghiên thả lỏng một hơi, rồi lòng lại treo lên, may mắn hai ngày này nàng không dám sơ suất, y phục đều mặc chỉnh tề. Nàng nhìn trước gương đồng, xác nhận không đến nỗi nào, liền cáo biệt Vương Mậu cùng Chu Tuấn, theo cung sử vào cung.

Cung sử dẫn Huy Nghiên, từ cửa hông đi vào Vị Ương cung, một đường đi vào trong, dẫn nàng tới Thanh Y điện.

Trong Vị Ưong cung thì Thanh Y điện là cung điện không quá thu hút, xây bên cạnh hồ, lấy gợn sóng đặt làm tên. Nó cách tiền điện không xa cũng không gần, một ít đại thần ngày thường đều đến đây nghỉ ngơi. Lúc trước Huy Nghiên làm hầu thư trong Cung Học, cũng từng đến nơi này.

Trên điện không có ai, nội thị tiếp đón nàng nói vài lời khách sáo với nàng xong liền rời đi. Huy Nghiên ngồi trong cung điện, nhìn ra ngoài, gợn sóng mặt hồ trong vắt, nơi xa là lầu gác nguy nga, điểm xuyết mặt hồ cùng không gian xung quanh.

Huy Nghiên liên tục nghĩ ngợi lý do thoái thác trong lòng, nhìn phong cảnh một lúc, mà ngơ ngẩn cả người, lại nhìn chung quanh không người, nhổm dậy đi đi lại lại. Nhưng ước chừng hai canh giờ trôi qua, thấy mặt trời dần lặn xuống, mà vẫn không có người đến tuyên nàng đi gặp hoàng đế.

Nàng nghi hoặc, chẳng lẽ hoàng đế quên mình rồi?

Huy Nghiên nhổm dậy nhìn ra cửa, phán đẹp một lúc, rốt cuộc nhìn thấy một nội thị dẫn cung nhân đi lại.

“Bệ hạ quả thực bận rộn, nữ quan an lòng một chút.” Nội thị khách khí nói, bảo cung nhân trình lên một ít đồ ăn.

Huy Nghiên khó mà nói cái gì, chỉ đành tạ ơn.

Nội thị bảo đám cung nhân đốt nến lên, sau đó lại rời đi.

Huy Nghiên vừa dùng cơm, vừa yên lặng nhìn chằm chằm mặt trời bên kia bờ hồ, nó làm cho nước hồ biến thành một vùng màu đỏ, cuối cùng, chìm sau núi Tây không còn thấy nữa. Mùi vị thức ăn không tồi, Huy Nghiên nhận ra, có mấy thứ tráng miệng, là đồ ăn năm đó trong cung nàng hay được ăn.

Nhưng đợi đến khi nàng ăn xong, sắc trời gần đen, hoàng đế vẫn không có tin tức.

Gió lạnh từ bờ hồ thổi tới, ánh nến trên điện lay động, càng lộ vẻ hiu quạnh. Huy Nghiên không ngồi được nữa, đi ra ngoài điện, thấy trong đình có một hai cung nhân đang nhỏ giọng trò chuyện, thấy Huy Nghiên đến, hành lễ, rồi đi ra ngoài. Trên bầu trời, trăng sáng vừa nhô lên, sáng tỏ như mâm ngọc, ánh bạc chiếu xuống, làm bóng Huy Nghiên cùng hành lang kéo lê thật dài.

Huy Nghiên chán đến chết, chỉ đánh đi trở về điện.

Mới vào cửa, bỗng nhiên, nghe thấy một vài tiếng động, hình như là ngoài cung có xe ngựa đi qua. Nàng dừng lại, quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy gì.

Gió mặt hồ mạnh hơn ban nãy một chút, thổi cây cối rậm rạp trước điện lay mạnh hơn, nàng mang máng nhìn thấy cửa cung bên kia có bóng người, nhưng không rõ ràng.

Huy Nghiên từ nhỏ đã sợ tối, thấy cảnh này, cảm thấy cả người đang sợ run lên. Mà kì lạ là hai cung nhân ban nãy lại đi đâu mất.

Nàng can đảm thêm một chút, hỏi một tiếng, “Có người không?”

Không có ai trả lời.

Nàng lên giọng, lại hỏi một tiếng.

Vẫn không có ai trả lời, ngoài điện chỉ có ánh trăng chiếu sáng, cành lá cây cối phát ra tiếng rào rào ở nơi nàng không thể thấy rõ. Huy Nghiên dừng bước, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác khó hiểu. Từ trước trong Cung Học, lưu truyền rất nhiều câu quyện ma quỷ, cái gì mà trong hồ có oan hồn từ thời Tần, cái gì mà thường xuyên nghe thấy tiếng ai oán khóc lóc ở trong điện không người ở…

Đột nhiên, cánh tay bị cái gì bắt lấy.

Huy Nghiên hét ầm lên, theo bản năng dùng sức tránh ra, xoay người một cái, lại không tránh thoát được.

Là một người!

Huy Nghiên giận dữ, tuy thấy không rõ hình dạng, nhưng vẫn dùng chân đá tới. Người nọ thét lớn một tiếng, Huy Nghiên nhân cơ hội đẩy hắn ra, lại bị quán tính làm ngã lăn xuống đất. Huy Nghiên phản ứng nhanh nhẹn, không chờ hắn đứng lên, dùng sức đạp hắn xuống, rút một cây trâm Đại Mạo trên tóc, ác độc đâm thẳng vào họng người nọ!

Cổ tay bị người cầm chặt, dừng ở giữa không trung.

Nhưng vào lúc này, ánh trăng từ trong mây lộ ra.

Huy Nghiên thấy rõ người nọ mình đang đè dưới thân, nhất thời hoảng lên hô một tiếng đổ mồ hôi lạnh, gần như hồn phi phách tán.

Hoàng đế nằm trên mặt đất, tay nắm tay lên nàng, ánh mắt lóe lên, “Thân thủ của khanh học ở Hung Nô sao?”

Huy Nghiên nhìn hắn, gần như nói không ra lời, một hồi lâu mới nghĩ tới nên buông hắn ra, vội vàng buông tay, đứng lên né qua một bên.

“Bệ… Bệ hạ…” Nàng chưa từng hoang mang lo sợ như vậy, chỉ có thể hai mắt kinh ngạc nhìn hoàng đế, muốn suy nghĩ cho rõ ràng, lại không thể nào nghĩ được.

“Ban nãy trẫm chỉ định kéo ngươi.” Giọng hoàng đế lạnh lùng, cau mày, tự mình đứng lên, phủi sạch áo bào, “Ngươi xem lúc nãy ngươi đang đứng ở đâu đi, đi lên trước nữa một bước, lập tức sẽ ngã xuống.”
« Chương TrướcChương Tiếp »