Chương 13: Tuyển chọn

Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)

Vương Oanh thấy mọi người đều nhìn mình, ngờ nghệch, “Vì sao đều nhìn con vậy?”

Trần thị vội quay đầu nói với Thích thị: “Cô thị, Oanh vừa tròn mười bốn, có lẽ quận không biết, không hẳn bọn họ đã tới thăm.”

“Sao lại không biết chứ!” Thích thị nhíu mày, “Con đã quên rồi sao, năm trước nương đã nhờ bà mối quan phủ giúp chọn rể, nên nói rõ ràng ngày sinh của Oanh. Trong cung tuyển chọn, lần nào không phải là từ 13 tới dưới 20 chứ, cung sử mà tới đây, thấy dung mạo có thể chọn, lập tức dùng xe mang về cung, không thể do con quyết định có muốn hay không!”

“Cái đó…”

“Không phải lần trước có mấy nhà sao, sao đợi mãi mà không gửi thư tới? Mau mau bảo người đi hỏi, xem bọn họ đã kết thân với ai chưa! Nếu như còn độc thân, tuyển một người cho Oanh mau thôi!” Thích thị nói.

Trần thị cùng Vương Cảnh liếc nhau, vội thưa vâng, cùng Tào Khiêm đi ra ngoài.

Vương Oanh mở to hai mắt nhìn bọn họ, lại nhìn Thích thị, gấp đến mức mắt đỏ ngầu: “Nương, con… Con không gả cho bọn họ đâu!”

“Không phải do con.” Thích thị phất phất tay, “Con không lấy bọn họ, thì phải nhập cung! Chi bằng nhân lúc triều đình chưa ban lệnh tuyển chọn mà gả con đi.”

“Nương, gả cho bọn họ, con thà rằng nhập cung!” Vương Oanh dậm chân.

“Nói bậy bạ gì đó!” Thích thị trừng nàng, “Con cho rằng nhập cung là trò chơi sao? Những người đi vào đó, chin phần đều làm cung nữ! Hoàng ậu, phu nhân đều xuất phát từ những kẻ có gia thế tốt, các phi tần khác cho dù sinh được hoàng tử cũng bị người ta ức hϊếp cả đời!”

Thích thị nói xong, bỗng nhiên mắt đỏ lên, “Nương nuôi con lớn như vậy, cuối cùng lại để con chịu khổ…” Thích thị quay đầu đi, nghẹn ngào.

Vương Oanh không nghĩ tới Thích thị sẽ như vậy, chân tay luống cuống, kinh ngạc nói không ra lời.

“Nương!” Huy Nghiên đứng bên cạnh thấy thế, vội tới đỡ nàng, an ủi, “Oanh nó không rõ, nương đừng khổ sở.”

“Nương chỉ là không cam lòng…” Thích thị khịt khịt mũi, nâng ống tay áo lau khóe mắt, nói thật nhỏ, “Nhớ năm đó, nhà chúng ta sao làm sao có thể vì chuyện như thế này mà lo lắng chứ. Nếu không phải cha con xảy ra chuyện, Oanh cũng đã sớm là con dâu trong nhà Hà Phụng Thường rồi …”

Vương Oanh bị lời của mẫu thân chọc trúng tâm sự, sửng sốt một hồi, cũng nước mắt ròng ròng.

“Nương…” Nàng cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong ngực Thích thị khóc lớn.

Nhìn mẫu nữ hai người ôm nhau rơi nước mắt, Huy Nghiên cũng xót xa, ôm các nàng, yên lặng không nói gì.

************************

Hoàng đế cùng các đại thần bàn chuyện xong, mới bãi triều, nội thị nói, Tông Chính cầu kiến.

Sau khi được tuyên vào, Tông Chính Lưu Khuê tươi cười đầy mặt đi vào trong điện, hành lễ với hoàng đế, “Bệ hạ, tuân theo ý chỉ của bệ hạ, chúng thần đã lập xong danh sách tuyển chọn, xin bệ hạ xem qua.” Dứt lời, bảo nội thị trình một xấp thẻ tre lên.

Hoàng đế đang xem tấu chương, nhìn xấp thẻ tre kia một chút.

“Tông Chính vất vả rồi.” Hắn nói, “Những nhà được tuyển, đều ở bên trong sao?”

“Đều ở bên trong.” Lưu Khuê đáp, dừng dừng, bổ sung thêm, “Bệ hạ, Thượng Thư đã nghĩ xong chiếu thư, kính xin bệ hạ…”

Hoàng đế gật đầu: “Trẫm biết rồi, Tông Chính đi xuống đi.”

Lưu Khuê không cần phải nhiều lời nữa, hành lễ, rời khỏi điện.

Thượng Thư Hứa Tung đang chờ ngoài điện, thấy Lưu Khuê đi ra, hỏi thăm. Lưu Khuê nhìn nhìn hắn, lắc đầu, cười khổ, “Bệ hạ còn chưa đưa ra câu trả lời thuyết phục.”

Hứa Tung sáng tỏ, cũng cười khổ.

Hắn làm Thượng Thư hai triều, cũng không xa lạ gì với việc tuyển chọn. Tiên đế từng tuyển chọn 3 lần, qua tay hắn hai lần. Mỗi lần tuyển chọn đều là hoàng đế hạ lệnh, Thượng Thư nghĩ chiếu thư, sau đó phái nội quan thông báo tới khu vực tuyển chọn. Mà lần này, lại vô cùng phiền toái.

Sau khi hoàng đế kế vị, thật lâu không tuyển chọn, dưới sự khuyên can đau khổ của các đại thần mới đồng ý tuyển chọn.

Điều này thì cũng thôi đi.

Sau khi hoàng đế đồng ý tuyển chọn, Thái Bốc* định ngày tốt, Hứa Tung định truyền chiếu chỉ ra ngoài, thì đột nhiên hoàng đế lại nói, chờ thêm vài ngày nữa, để Tông Chính mang danh sách tuyển chọn lên cho hắn xem.

(*Thái Bốc: quan chuyên xem ngày giờ, dạng như thầy bói vậy đó, nói hay thì là quốc sư)

Những gia đình đàng hoàng ở Tư Đãi, đúng là có ghi lại, nhưng đều ở trong quan phủ quận huyện. Bình thường, đám nội quan đến các nơi, quan lại địa phương trình danh sách lên, rồi tự ý đi tới các nhà bái phỏng là được, chưa bao giờ phải thu nạp danh sách trước. Nhưng nếu hoàng đế đã căn dặn, mọi người cũng chỉ có thể làm theo, sau một phen bận rộn, rốt cuộc trình danh sách lên. Nhưng ngày tuyển chọn, lại dời thêm mấy ngày nữa, Thái Bộc bên kia lại phải bốc quẻ thêm lần nữa… Việc này đến cả chính bản thân Hứa Tung cũng nghĩ không thông, vị hoàng đế này so với tiên đế, mạnh mẽ vang dội, ghét nhất lễ nghi phiền phức, làm Thượng Thư, hắn rất tán thưởng. Nhưng vì sao chỉ cần là việc tuyển chọn, lại trở nên phiền toái như thế, cứ làm cho người ta cảm thấy hắn đang do dự?

Lưu Khuê cũng buồn bực.

Kẻ làm Tông Chính như hắn, nhậm chức từ lúc hoàng đế lên ngôi. Hắn biết hoàng đế để hắn làm Tông Chính, là vì thấy hắn là người kiên định, mà sau khi làm Tông Chính, hắn vẫn luôn muốn làm chút chuyện gì đó nên hồn, cho nên, hắn rất nhiệt tình trong việc giục hoàng đế tuyển chọn người kế thừa,. Nhưng hoàng đế lại luôn có vẻ tâm không cam tình không nguyện, thật vất vả để hoàng đế đáp ứng, thì hắn lại yêu cầu cái này yêu cầu cái kia, làm cho người ta không hiểu làm sao.

Tuyển chọn không tốt sao? Đương nhiên là tốt. Nữ tử trong Tư Đãi, dịu dàng đáng yêu, hơn nữa đều là người đàng hoàng, hơn mấy trăm ngàn người hầu hạ chính mình, ai mà không thích? Thế mà… Rốt cuộc thì hoàng đế đang suy nghĩ cái gì?

Tông Chính ôm một bụng tâm tư, bỗng nhiên, nội thị chạy chậm đuổi tới, nói hoàng đê triệu hắn quay lại.

Lưu Khuê kinh ngạc, liền cáo biệt Hứa Tung, vội vàng đi trở về.

“Tông Chính, danh sách này tuyển chọn những ai?” Hoàng đế quơ quơ thẻ sách trong tay, sắc mặt không vui, “Quận Hoằng Nông, khoảng một trăm người?”

Lưu Khuê nghe được lời này, kinh ngạc không thôi, vội nói, “Bệ hạ, chúng thần đã duyệt ở trong chư quận kinh đô, phàm là người đàng hoàng từ 13 tới dưới 20, dung mạo đoan chính thanh nhã mà chưa gả, đều tới hậu cung. Tuy quận Hoằng Nông chỉ khoảng một trăm người, nhưng tướng mạo đều thượng thừa, bệ hạ…”

“Dưới 20?” Hoàng đế lạnh lùng nói, “Trẫm đường đường là thiên tử, chỉ xứng với người dưới 20 tuổi thôi sao?”

Lưu Khuê ngạc nhiên: “Ý của bệ hạ là…”

“Đổi đi.” Hoàng đế nói, “Hạn thấp nhất là 18, cao nhất tới 25.”

Lưu Khuê gần như không thể tin được lỗ tai của mình, nuốt nước miếng một cái, nói, “Bệ hạ, mười tám đến hai mươi lăm tuổi, người đàng hoàng tuổi như vậy còn chưa xuất giá, đó không phải là không ai thèm lấy sao…”

“Không ai thèm lấy thì đã làm sao.” Hoàng đế đặt trẻ tre lên trên bàn, “Ngươi cho rằng trẫm không biết? Mỗi khi có tiếng đồn tuyển chọn, dân gian lập tức cưới gả dồn dập, là cớ vì sao? Chính là rất nhiều gia đình không muốn nữ nhi nhập cung, thà rằng chấp nhận gả sớm đi còn hơn để nữ nhi vào trong cung, việc vui như thế, biến thành tiếng oán hờn khắp nơi.”

“Nhưng tuổi này cũng quá lớn …”

“Trẫm cũng không nhỏ.” Hoàng đế thản nhiên nói, “Không ai thèm lấy, vừa lúc vào trong cung làm việc. Thân là thiên tử, là để phân ưu cho dân, đi đi.”

Tông chính nghẹn lời, thấy vẻ mặt hoàng đế kiên định, sắc mặt phức tạp hành lễ, cáo lui mà đi.

******************************

Bởi vì tuyển chọn bị gác lại mấy ngày nên hôn sự của Vương Oanh lại bị nhắc tới một lần nữa, hai ngày liên tục, đều phái người đi hỏi rồi cân nhắc lợi hại, bận rộn đến mức khí thế ngất trời.

Sự việc liên quan tới trọng đại, ngay cả Vương Mậu cũng vội vàng từ Trường An chạy tới, thương lượng cùng người nhà.

“Ngô gia không tốt, tuy giàu có, nhưng con đã từng gặp qua phu nhân nhà kia, thật đúng là không dễ sống chung. Oanh mà có cô thị như vậy, chẳng phải sẽ bị ức hϊếp hay sao!”

“Hàn gia càng tệ hơn, phu thê bọn họ đều thích lợi, ngoại trừ lợi ích, thì chẳng để cái gì vào mắt cả.”

“Ta thấy Phùng gia không tệ, của cải tốt, tính tình cũng tốt.”

“Phùng gia chẳng có lấy một người làm Lại*, sao xứng với Oanh?”

(*Lại: Chức quan không có phẩm cấp)

“Vậy Lý gia thi sao? Gia sản tương đương với bên này, cũng có người làm quan, phu thê bọn họ dều từng gặp Oanh, rất thích con bé.”

“Nhưng công tử nhà hắn…” Trần thị nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói, “Bên miệng có một nốt ruồi đen cực lớn, Oanh khẳng định không thích!”

Mọi người nói một vòng, tuyển rồi lại tuyển, cuối cùng cảm thấy nhà này không tốt nhà kia cũng không tốt, cuối cùng vẫn chưa định được.

Thích thị cũng không có chủ ý gì, hai ngày qua, đau đầu nằm trên giường.

Nàng nhìn Huy Nghiên cùng Vương Oanh, thở dài thườn thượt, “Tuyển một người con rể thôi, sao mà phiền toái như thế, các con một lớn một nhỏ, tâm ý này của nương cũng chẳng biết có thể trụ được tới đâu…”

Huy Nghiên cùng Vương Oanh nhìn nhau, đều cười khổ, không nói lời nào.

Vương Mậu nhìn nhìn các nàng, kiên quyết, nói, “Cứ kéo dài như vậy sẽ hại người, theo tỷ thấy, Phùng gia, Lý gia, Trương gia, tuy có khuyết điểm, nhưng đại khái không có trở ngại. Làm ba cái thẻ, bảo Oanh đến rút, rút trúng ai thì cứ định người đó.”

Mọi người nghe, đều cảm thấy như vậy cũng tốt.

Vương Oanh lại biến sắc, lập tức nói, “Muội không rút!”

“Rút hay không không phải do con quyết định.” Vương Mậu dọa, “Chính con cũng không có chủ ý, chẳng lẽ đợi tới khi cung sử tới, đón con tiến cung làm cung nhân cả đời?”

Vương Oanh lại hồng mắt, từng giọt nước mắt oan ức rơi xuống.

Huy Nghiên nhìn nàng một cái, nói, “Nếu muội không muốn, thì như thế này đi. Ba tấm thẻ, muội nói tấm nào, tỷ rút thay muội.”

Vương Oanh biết mình đã mất đường lui, khóc lóc nói, “Muộ không vừa ý ai trong số bọn họ cả…”

Trần thị thở dài: “Trước khác nay khác, Oanh, muội có thấy cô thị đã ốm rồi không, chẳng lẽ muội còn muôn cô thị bận tâm sao?”

Vương Oanh không nói lời nào, dựa ở trên vai Huy Nghiên khóc nức nở.

Huy Nghiên cũng biết việc này quả thực khó xử, đang muốn nói vài lời trấn an, Vương Cảnh lại từ bên ngoài tiến vào.

“Chàng từ chỗ nào về vậy?” Trần thị thấy hắn mệt mỏi vất vả, vội đứng dậy đón chào.

“Thiểm ấp.” Vương Cảnh cầm lấy một chén nước trên bàn, rót xuống, không kịp lau khô miệng, nhìn mọi người nói, “Chuyện tuyển chọn, có biến cố lớn!”

“Biến cố?” Mọi người đều kinh ngạc.

Vương Cảnh gật đầu: “Ta vì muốn nghe rõ chút, nên đi phủ nha một chuyến, mọi người đoán xem thế nào? Người trong phủ nha nói, lần này kim thượng tuyển chọn, sửa lại tuổi tác, phải trên 18, dưới 25.”

Huy Nghiên nghe được lời này, ngẩn người, lòng bỗng nhiên trầm xuống.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng bao lâu, cũng đột nhiên hiểu được.

“Nói như thế” Thích thị nhìn Huy Nghiên, có chút không thể tin, “Lại là tuyển chọn hàng ngũ ở tuổi con?”

Huy Nghiên nghẹn họng nhìn trân trối, vội hỏi Vương Cảnh, “Tin tức này của huynh là thật sao?”

“Là thật!” Vương Cảnh nói, “Ta quen Tào Trịnh Lâm trong huyện, còn đặc biệt hỏi riêng. Hắn nói việc này còn chưa chiêu cáo, bọn họ mới tiếp mệnh lệnh hôm qua, sửa lại danh sách thành người đàng hoàng từ 18 tới 25, đang đợi cung sử. Hắn còn đem danh sách cho ta nhìn, tên của muội ở trên đó!”

Việc này giống như một tảng đá lớn bị ném xuống nước, mọi người ồ lên.

Đối với Vương Oanh, mọi người tự nhiên may mắn không thôi, nhưng đối với Huy Nghiên, lại có chút xấu hổ.

Huy Nghiên ngồi tại chỗ, sắc mặt không rõ. Chỉ thấy việc này giống như mang ra làm trò đùa, càng ầm ĩ càng buồn cười.

“Nhị tỷ, tỷ… Tỷ đồng ý nhập cung sao?” Vương Oanh có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi Huy Nghiên.

“Huy Nghiên” Vương Mậu kéo tay của nàng, “Nếu muội không muốn nhập cung, nhân lúc còn chưa dán thông báo, hay là…”

“Không cần.” Huy Nghiên cúi đầu trầm ngâm, chốc lát, nâng mắt, nói, “Ngày mai muội sẽ đi Trường An một chuyến.”

“Đi Trường An?” Mọi người không hiểu, “Đi làm gì”

Huy Nghiên nhìn bọn họ, chậm rãi nói, “Đi cầu kiến bệ hạ.”