Chương 2

Mộc Phi Trần nhanh chóng trở thành anh hùng trong mắt hạ nhân ở Đường Phủ, hắn còn được Hà bá bá yêu mến sẵn sàng cho hắn đi nhờ xe.

Đường Mãn Nguyệt tuy là một vị tiểu thư nhất rất kính trọng Hà bá bá, hơn nữa nàng còn lo lắng dọc đường sẽ gặp an nguy nên cũng ngầm đồng ý cho Hà bá bá.

Ngày hôm nay, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được nhà trọ bọn họ bất đắc dĩ phải vào một ngôi miếu rách nát để ngủ tạm.

Hành lang bên trong ngô miếu vắng vẻ, hoang vu…. Đường Mãn Nguyệt cùng Trúc Nhi đều ngồi quây quần bên đống lửa, còn phía bên kia thì dành cho những người nam nhân.

Đường Mãn Nguyệt lặng lẽ cắn phần nhân thịt bên trong bánh bao, trong đầu nàng vẫn còn cân nhắc về tâm địa của vị Mộc đại thiếu kia.

Hắn thoạt nhìn không phải là người xấu nhưng cũng không giống với một vị chính nhân quân tử. Bởi không có vị chính nhân quân tử nào lại dùng ánh mắt khıêυ khí©h, đôi khi còn lén liếc mắt đưa tình với một cô nương chưa chồng như vậy…. Nàng cảm thấy một cỗ nhiệt khí nóng hổi đang đang tập trung trên mặt, bất giác lại thấy ngượng ngùng.

-“Bánh bao này không thể ăn, cho nàng cái này.”

Bánh bao trong tay đột nhiên không còn, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt tuấn lãng đến mê người của hắn, mà tay nàng đang bị nhét vào một khối thịt bên trong bánh bao làm nàng nhất thời cứng họng không biết nói gì.Còn hắn một bên ngửi mùi bánh bao, một bên lại dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng khiến cho nàng hoàn toàn không có dũng khí chỉ trích hắn vô lễ.

-“Cám ơn” – Nàng cuối cùng đành phải phun ra hai chữ này nhưng điều nàng thật sự muốn làm là nhanh chóng rút một nhánh củi ra quăng vào hắn, sau đó sẽ mắng to hắn là Đăng Đồ Tử (háo sắc).

Mộc Phi Trần trong lòng mừng rỡ, chắm chú quan sát khuôn mặt đang kiềm chế cơn tức giận của nàng. Rõ ràng nàng chính là một tiểu hổ táo bạo nhưng lại muốn làm bộ như một tiểu cừu ôn nhuần (Mik: tỷ tỷ mà làm “cừu” thì bị “sói” ăn thịt mất =.=)

-“Đừng khách sáo” – Nàng cảm tạ hắn thì đương nhiên hắn cũng phải trả lễ chứ.

Sau đó không khí lại rơi vào trầm mặc.

Trúc Nhi lặng lẽ lui ra tìm hai người khác để vào trông lửa.

Ngọn lửa cháy vào từng que củi phát ra thanh âm –“Tấc bác” – Ánh sáng phát ra từ ngọn lửa hắt lên mặt Đường Mãn Nguyệt khiến cho tâm Mộc Phi Trần nóng như bị thiêu đốt vậy (Mik: quả là sắc lang!!!!)

Cảm thấy có chút oi bức, Đường Mãn Nguyệt nhanh chóng lùi xa đống lửa một chút, rút khăn tay ra lau mồ hôi trên thái dương, sau đó nàng phát hiện ra khăn tay đều đã dính bẩn cần được giặt sạch.

-“Hậu viện có nước giếng.”

Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó phân phó –“Trúc Nhi, ra phía sau lấy cho ta một ít nước.”

-“Vâng, tiểu thư.”

Hà bá bá cũng dẫn theo một vài gia đinh ra hậu viện phụ giúp Trúc Nhi

Đường Mãn Nguyệt bỗng cảm thấy chán nản.

Mọi người vừa đi thì Mộc Phi Trần liền không khách khí mà bật cười thành tiếng

-“Cười cái gì?” – Nàng nghiến răng nói

Hắn nhìn nàng, nhướng mày trêu tức –“Ta chỉ là cảm thấy người nhà của nàng đối với ta rất an tâm nha.” – Đêm khuya như vậy mà vẫn có thể để tiểu thư nàng bọn họ ở cùng với một vị nam tử. Điều này làm cho hắn cảm thấy nếu không nắm bắt tốt thì e ra có chút thất lễ a.

-“Ngươi … muốn làm gì?” – Nàng cảm thấy hoa mắt, trên lưng còn có một cánh tay không phải của bản thân đang chạm vào khiến nàng không khỏi có chút bối rối.

-“Làm chuyện mà ta vẫn muốn làm….” – Lời nói chỉ vừa phát ra phân nửa thì môi hắn đã dán chặt vào môi nàng.

-“Ô…” – Đường Mãn Nguyệt xấu hổ ra sức chống đỡ.

Hai thân thể ghé sát vào nhau, hơi thở của nàng gần hắn như vậy, hắn cười nhẹ -“Qủa là ngọt giống như trong tưởng tượng của ta” – Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã muốn hôn nàng hư vậy.

Đường Mãn Nguyệt ra sức giãy dụa chỉ cầu mong mau thoát khỏi tình trạng vừa xấu hổ vừa giận dữ này.

Mộc Phi Trần cố gắng kìm nén, có chút lưu luyến buông nàng ra, ngay lập tức nàng nhanh chóng chạy ra xa khỏi hắn.

-“Nàng ra xa như vậy làm cái gì? Ta cũng sẽ không ăn nàng đâu.” –Nụ cười của hắn giống như hoa Thanh Liên đang nở rộ dưới ánh trăng vậy.

Đôi môi có chút sưng đỏ, ánh mắt tức giận trừng trừng nhìn hắn, không nói gì nhưng qua biểu lộ cũng nhìn thấy nàng đang cực kì tức giận.

-“Đồng hành lâu như vậy ta còn chưa biết nàng sẽ tới chỗ nào?” – Hắn vẫn cười nói thoải mái, tựa hồ như chuyện vừa nãy chưa từng phát sinh.

-“Ta muốn đi nơi nào, có liên quan tới ngươi sao?”

Hắn vươn ngón trỏ ra lắc lắc –“Cũng không phải như vậy, dù sao…” – Ánh mắt ái muội của hắn nhìn vào đôi môi của nàng –“gặp nhau tức là hữu duyên, huống chi ta và nàng lại đồng hành cùng một đường, đây nhất định cũng là duyên phận.” – Tuy rằng tất cả đều là do hắn sắp đặt.

Đường Mãn Nguyệt chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt khí đang quét qua toàn thân nàng, hắn vẫn là đang nhìn chằm chằm vào nàng.Nam tử này cho dù đã làm một việc vô lễ nhưng bộ dáng vẫn giống như “trời quang mây tạnh” khiến cho khổ chủ như nàng muốn tức giận mà không biết trút vào đâu.

-“Ta đã hỏi như vậy mà nàng vẫn nhất mực không muốn trả lời sao?” – Hắn nhíu mày, lại tặng thêm cho nàng một cái liếc mắt đưa tình.

Trong lòng nàng có chút hỗn loạn, tức giận nói –“Thanh Dương trấn” – Đáng chết, hắn vì sao vẫn muốn nhiễu loạn lòng nàng. Đối mặt với một “phong thần tuấn tú” như hắn, nàng phải làm sao để giữ tâm bình lặng như nước đây?

-“Cũng vừa lúc cùng đường, xem ra ta với nàng cũng là duyên phận không ít a.” – Hắn cảm thn nói.

Rõ ràng chính là nói hươu nói vượn, hắn chỉ là không muốn bỏ mất nàng, nếu không như vậy hắn cũng sẽ không cần hỏi mục đích của nàng!

-“Bọn họ tại sao lâu như thế vẫn chưa về? Thật sự là muốn tác thành chuyện tốt cho nàng và ta sao?” – Mộc Phi Trần liếc nhìn nàng mang theo ánh mắt trêu tức.

Đường Mãn Nguyệt bị những lời lẽ thẳng thắng đó của hắn khiến cho mặt nàng ửng hồng. Nam tử này đúng là đồ trời đánh, du côn, mãng Hán….*%$££%^%45$%$%…. (xin được phép lược những từ chửi bậy của tỷ ấy =.=)

-“Ngậm cái miệng cẩu của ngươi lại!” – Nàng tức giận nhặt cục đá bên chân quăng tới hắn.

Mộc Phi Trần cười, nhẹ nhàng phi thân, nháy mắt đã ghé sát vào thân thể nàng, hơi thở ẩm ướt của hắn phả vào bên tai nàng –“Nàng cũng được cái miệng cẩu này hôn cảm giác như thế nào? Ân, Mãn Nguyệt.” – Hắn là ân nhân nên đương nhiên có thể dễ dàng biết được danh tánh của nàng.

-“Mộc đại thiếu…” – Đường Mãn Nguyệt thật sự tức giận đến phát điên lên, vung quyền loạn xạ, chỉ hận bản thân là nữ tử nhu nhược không thể khiến cho tên nam tử này trọng thương được.

Hắn nắm lấy tay nàng nhưng vẫn để yên cho nàng giãy dụa, không có chút ý định ngăn cản nào,trên khóe miệng lại ẩn hiện một độ cong có chút quỷ dị. Dù sao thì sẵn dịp cũng chiếm được thêm chút tiện nghi của nàng.

Cuối cùng Đường Mãn Nguyệt cũng không còn chút sức lực nào, hiện tại cánh môi còn bị người ta hung hăng chà đạp bây giờ cả lực chống chọi cũng không còn, chỉ có thể ngồi phịch vào trong lòng hắn mặc cho hắn giở trò.

Bỗng nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, Mộc Phi Trần thong dong chỉnh sửa lại quần áo của người đang ở trong lòng hắn, đem nàng đặt vào vị trí cũ. Chính mình cũng ngồi vào chỗ, giống như bọn họ từ nãy đến giờ vẫn duy trì khoảng cách như vậy mà “thuần khiết” nhìn nhau (Mik: khụ khụ … khụ khụ.)

Tay phai nàng đỡ lên ngực, Đường Mãn Nguyệt cố gắng khiến cho tâm bình phục lại, nàng không dám ngẩng đầu chỉ sợ cái đôi môi sưng đỏ sẽ bán đứng mình.

Chuyện tình vừa nãy của bọn họ nàng còn chưa kịp chuẩn bị khiến cho nàng khủng hoảng không ít. Nàng cùng tiểu Hầu gia từ nhỏ đã có hôn ước, trước kia mặc dù không cam lòng nhưng vẫn có thể thản nhiên chấp nhận, nhưng vì sao hắn lại muốn tới trêu chọc nàng như vậy?

-“Tiểu thư, giếng nước kia thật sâu nên phải mất khá nhiều thời gian kiếm dây thừng, đã để cho người chờ lâu.”

Một gia đinh tuổi cũng còn trẻ mang một thùng nước giếng tới, sau đó Trúc Nhi cũng nhanh chóng mang khăn ướt tới cho Đường Mãn Nguyệt.

Đường Mãn Nguyệt nhân lấy khăn lau qua hai gò má của mình, hy vọng nước giếng lạnh có thể phần nào làm giảm bớt nhiệt độ trên mặt nàng, cũng một phần muốn trấn an cái tâm đang xáo động của nàng.

-“Đem khăn tay này đi rửa sạch a.” – Nàng phân phó.

-“Đã biết tiểu thư.”

-“-Ta có chút mệt, nên vào bên trong ngủ trước đây.”

-“Trúc Nhi làm xong liền sẽ vào hầu hạ cho tiểu thư.”

-“Ân.”

Đường Mãn Nguyệt đi vào bên trong của ngôi miếu, mệt mỏi ngã lưng vào đống cỏ khô, nàng nặng nề mang một bụng tâm sự mà tiến vào mộng…….

***

Mấy ngày sau đó, Đường Mãn Nguyệt không thèm nói một lời nào với Mộc Phi Trần, mặc kệ hắn đùa giỡn như thế nào, nàng vẫn không quan tâm tới.

Ngay cả Hà bá bá tuy là không dám khiêu chiến với tình tính của tiểu thư nhà bọn họ nhưng lại cố ý tạo cơ hội cho hai người ở gần nhau.

Cứ như vậy, mãi cho đến khi tới Thanh Dương trấn, Mộc Phi Trần cũng vẫn còn ở cùng Đường Mãn Nguyệt.

Bọn họ vừa đến bên ngoài Thanh Dương trấn liền có một nhóm người đứng chờ trước cửa.

-“Tiểu Hầu gia.!” – Hà bá bá kinh ngạc. Từ đầu đến cuối bọn họ vẫn chưa thông báo qua cho Bình Dương hầu phủ biết. Nên hiện tại tiểu Hầu gia xuất hiện ở đây thật là ngoài ý muốn.

-“Tiểu thư, là tiểu Hầu gia,” – Trúc Nhi nhìn qua cửa xe sau đó quay đầu vào bẩm báo với chủ tử.

Khác với tưởng tượng, Đường Mãn Nguyệt không phải là người trước tiên xuống xe, cũng không hề hưng phấn xúc động chạy lại ân cần thăm hỏi vị hôn phu của mình chút nào. Điều này khiến cho bọn hạ nhân theo nàng lắp bắp kinh hãi nhưng trong lòng đều mập mờ biết được đáp án.

Đang định cùng bọn họ xuống cáo từ Mộc Phi Trần thì nàng ghé mắt liếc nhìn qua cửa sổ. Hai nam nhân kia ánh mắt vẫn đang “giao đấu” trên không trung, thoáng chốc như xuất hiện lôi minh hay hỏa diễm vậy.

Thay đổi quyết định, Đường Mãn Nguyệt vén rèm xe xuống, mang nụ cười với má lúm đồng tiền chạy đến vị hôn phu.

-“Minh ca, tới chỗ này chờ ta sao?”

Hai tròng mắt của Trúc Nhi suýt chút nữa là rớt xuống đất. Nàng đang hoa mắt sao ? Tiểu Thư nhà nàng như thế nào lại ngây ngốc thế kia???

Sau đó hạ nhân trong Đường Phủ đều chứng kiến tình cảnh: Vị tiểu thư của bọn họ mấy năm qua đều muốn trốn Tiểu Hầu gia như đi trốn ôn dịch vậy, thế mà hiện tại lại leo lên ngựa của hắn.

Vị hôn phu cùng hôn thê ngồi chung như thế tuy hành vi có chút thất lễ nhưng cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.

Vị này là tiểu Hầu gia sao? Mộc Phi Trần lôi kéo dây cương thủ đang buộc chặt, quay về hướng người nam nhân đó phát uy.

Hắn chậm rãi bước lại gần bọn họ.

Hắn nghiêng đầu nói với Đường Mãn Nguyệt –“Xem như cô nương đã đến Thanh Dương trấn, tại hạ cũng phải cáo từ.”

-“Đa tạ công tử đã hỗ trợ dọc đường.”

Đường Mãn Nguyệt lại đặt hình ảnh của người nam nhân khác trong lòng, khiến hắn cực kì chướng mắt nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười yếu ớt –“Có thể cùng cô nương đồng hành chính là phúc của tại hạ, cô nương hà tất phải nói cám ơn.”

Tiểu Hầu gia – Tử Minh nhìn hắn cười –“Mặc kệ thế nào, tại hạ cũng muốn cám ơn công tử đã hộ tống vị hôn thể của tại hạ an toàn đến Thanh Dương trấn.”

-“Vị hôn thê” — Ba chữ này hoàn toàn kích động đến Mộ Phi Trần, hắn trả lời –“Nếu tại hạ biết Hầu gia đã sớm có chuẩn bị, cũng cảm thấy không uổng công chút nào” – Tuy là nói với Tử Minh nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Mãn Nguyệt.

Đường Mãn Nguyệt ngồi trong lòng Tử Minh, không dám động đậy, ánh mắt khẽ đánh giá thần sắc của vị hôn phu. Trước đó Minh ca đối với nàng cũng e sợ còn không kịp, hôm nay quả thực cũng có chút khác thường.

Ánh mắt Mộc Phi Trần ẩn hiện chút gì đó nhìn Đường Mãn Nguyệt nói –“Tại hạ cáo từ” – Liền quay ngựa rời đi.

Nhìn con ngựa hắn rời đi , trong lòng Đường Mãn Nguyệt nhói lên chút mất mát không rõ. Có lẽ cũng chỉ là hữu duyên

Đột nhiên cằm nàng bị một người nào đó chạm đến, nhưng đầu nàng vẫn kiên quyết nhìn qua chỗ khác cố gắng chống lại khuôn mặt đang bừng bừng phấn chấn của người đó.

-“Nha đầu béo, ta nhìn nàng dường như không gầy đi chút nào thì phải?”

-“Ta làm sao có thể gầy. Nếu gầy đi sẽ không phải là nha đầu béo của Minh ca nữa rồi.” – Nàng cười hì hì cãi lại.

Tử Minh nghe vậy cười to –“Đúng vậy, nha đầu béo của ta.”- Sau đó một tay ôm trụ thắt lưng của nàng, một tay điều khiển dây cương.

Trong đầu Đường Mãn Nguyệt đã phát ra “cảnh báo”nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm, tựa như nhưng cô gái đang ở cùng với tình lang của mình, thân thiết đầy ngọt ngào vậy….

Vừa đến Linh bảo tự đã nhìn thấy mẫu thân, rốt cuộc nàng cũng biết vì sao tiểu Hầu gia lại xuất hiện ở Thanh Dương trấn rồi, nguyên lai là đang trên đường trở về thì hắn vô tình gặp đoàn người của mâu thân,biết được nàng cũng đang trên đường đến Thanh Dương trấn nên cho người ở cửa thành chờ nàng.

-“Nguyệt nhi a” – Đường phu nhân sâu sắc nhìn nữ nhi của mình.

-“Nương có chuyện gì muốn phân phó sao?” – Đường Mãn Nguyệt biểu hiện dịu dàng.

-“Con cũng đã gần mười tám tuổi rồi, ta với cha con cũng đã có ý, không bằng chọn một ngày tốt thành thân đi.”

-“Thành thân?” – Đầu nàng như vừa bị một cây chùy giáng xuống –“Với ai?”

-“Nha đầu ngốc, ngoại trừ Tiểu Hầu gia thì con ai vào đây nữa?”

Đường Mãn Nguyệt bắt đầu hoài nghi nói –“Hắn không phải vẫn la hét đòi từ hôn sao?” – Nàng thật sự chỉ muốn làm một phách nữ cứng rắn trong Thượng Cung thôi.

Đường phu nhân thở dài, vuốt ve khuôn mặt của nữ nhi –“Hắn nói nếu không thể đồng ý từ hôn, hắn cũng không muốn bỏ lỡ tuổi thanh xuân của nữ tử nên hắn sẽ cắn răng cưới ngươi trước.”

Nàng trong lòng bị kích động dữ dội, khóe miệng run rẩy . Hảo! Cái tên tiểu tử “hầu”(khỉ) nhà ngươi, cả điều này mà cũng nói được sao?

-“Không sao, ít nhất nữ nhi vẫn còn được cưới hỏi đàng hoàng.” – Nàng cố gắng an ủi mẫu thân đang lo lắng.

Đường phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay của nữ nhi , thở dài. Cho dù là thời đại nào đi nữa nếu phu quân đã không có trân trọng thê tử của mình chỉ sở nữ nhi của nàng sẽ trở thành oán phụ nơi khuê phòng mất thôi.

-“Nương, trời đã không còn sớm, ngươi cũng nên đi ngủ đi, con cũng có chút mệt nhọc.”

-“Ân, vậy còn về phòng nghỉ trước đi.”

Bước ra khỏi phòng của mẫu thân, Đường Mãn Nguyệt vô tình gặp được vị hôn phu ngay ngả rẽ hàng lang.

-“Minh ca.” – Cho dù trong lòng không muốn nhưng nàng vẫn phải bày ra bộ mặt tươi cười mà nghênh đón.

-“Đang về phòng nghỉ ngơi sao?”

-“Minh ca vẫn chưa đi nghỉ sao?”

-“Đêm nay trăng rất sáng, Nguyệt nhi có muốn cùng ta đi ngắm trăng không?”

-“Thật sự có thể chứ?” – Vẻ mặt nàng kinh hỉ.

-“Đương nhiên là thật” – Hắn nhanh chóng nắm tay nàng kéo đi.

Đường Mãn Nguyệt khóe môi khẽ run rẩy, cố gắng chịu đừng ngăn cản không cho bản thân rút tay về đành để mặc hắn lôi kéo.

Phía sau Linh bảo tự có một cự thạch (tảng đá), trơn nhẵn lại ngay ngắn. Tử Minh đem nàng đặt lên cự thạch, hai người cùng ngồi trên đó

Hắn không mở miệng, Đường Mãn Nguyệt tâm tình không tốt nên cũng không muốn chủ động mở miệng. Vì thế hai người đều trầm mặc ngồi trên đó mà ngắm trăng….

***

Cổ quái … thật là cổ quái.

Đường Mãn Nguyệt cau mày, đẩy cửa đi vào sương phòng của mình. Cái tiểu tử kia không biết tại sao lại để nàng cùng ngổi ở cự thạch mà nhìn trăng cả đêm, đến lúc về vẫn không nói một câu.. thật là quỷ dị.

Đột nhiên, miệng của nảng bị một người nào đó bịt chặt lại, không thể kêu la được nữa.

Nàng mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn người đang xuất hiện trong sương phòng của nàng – Mộc Phi Trần. Sau đó chỉ chỉ vào cái tay đang bị hắn che miệng lại…..

Dời tay ra, hắn hỏi –“Thưởng trăng đêm nay nàng thấy như thế nào?”

-“Không cảm thấy gì cả.” – Đây là lời nói thật trong lòng của nàng, tự nhiên khi không hắn lại “mặc danh kì diệu” (không hiểu) mà lôi nàng đi ngắm trăng, tuy vậy nhưng không nói một câu nào. Lại còn gặp thêm tên tiểu tử giống hệt quỷ này không có chút báo động nào mà xuất hiện trong phòng nàng,còn hỏi nàng ngắm trăng như thế nào nữa. Nàng thật sự là cảm thấy bản thân nên tìm một chiếc bùa tránh quỷ là vừa rồi.

Uống chén trà lạnh xong, nàng hồ nghi nhìn hắn –“Ngươi không phải là đã đi rồi sao?”

Mộc Phi Trần nở nụ cười –“Ai nói đã đi rồi thì không thể trở về.”

-“Trở về làm gì?”

-“Xem hai người câm điếc ngắm trăng” – Hắn vẫn tươi cười như trước nhưng chính là trong mắt có chút lãnh. Nhìn thấy Tử Minh ôm nàng cùng ngồi trên phiến đá, nhìn thấy hai người sóng vai cùng ngắm trăng hắn cảm thấy chướng mắt cực kì, đối với nàng mà hắn lại cảm thấy như vậy thật quả là điều ngoài ý muốn….

Đường Mãn Nguyệt hơi trầm xuống –“Mộc công tử.”

-“Chuyện gì?”

-“Đêm khuya lại tới đây đến tột cùng là có chuyện gì?” – Nàng cũng không phải ngu ngốc, cũng thỉnh hắn đừng khiến cho nàng trở nên ngu ngốc.

Hắn đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn nàng –“Nàng rõ ràng không thích vị hôn phu của mình tại sao vẫn làm bộ như rất thích?”

Nàng không tự chủ được bất giác lui về phía sau vài bước, khiến nàng ngã ngồi xuống ghế, lạnh lùng trả lời hắn –“Chuyện này thì có liên quan gì đến công tử?”

Hay tay hắn vây chặt nàng trên ghế, có chút kề sát nàng –“Nếu ta nói ta có liên quan rất lớn thì nàng có nguyện ý nói cho ta biết nguyên do không?”

-“Đáng cười, bằng cái gì mà ta…” – Đang nói thì bị hắn cắt ngang lời nàng.

-“Đường Mãn Nguyệt. nếu ta đã muốn thứ gì đó thì mãi mãi sẽ không dễ dàng buông tay, nếu nàng có hứng thú muốn khiêu chiến với năng lực của ta thì ta không ngại để cho nàng thỉnh giáo đâu.”

Nàng thở phì phò, ánh mắt như muốn phun hỏa nhìn hắn –“Ngươi như vậy có khác gì với một tên Đăng Đồ Tử đâu?”

Hắn nhìn nàng, nàng trừng mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong phòng chỉ có tiếng hai người hít thở….=.=

Sau một lúc lâu, Mộc Phi Trần lại tỏ ra ý cười nhạt –“Chỉ có thể đổ thừa cho hương vị của nàng thật sự quá tốt.”

Đợi nửa ngày mà hắn lại trả lời như vậy, mặt Đường Mãn Nguyệt thoáng hồng, thân thủ bối rối đẩy hắn ra.

Ánh mắt hắn hiện lên chút ý cười, hắn có ý xấu ôm nàng ngã xuống giường.

Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, nhưng đáng buồn lại không thể kêu la. Loại tình huống này nếu kinh động đến người bên ngoài chỉ rước thêm họa mà thôi, mà nàng lại không thể đẩy hắn ra được.

-“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Mộc Phi Trần buông tay, ngồi dậy, yên lặng nhìn nàng –“Ta không muốn nàng như vậy mà lập gia đình, ta biết nàng cũng không phải cam nguyện cho nên nàng cứ đem bí mật trong lòng nói ra, có lẽ ta có thể giúp được gì cho nàng chăng.”

Đường Mãn Nguyệt thoáng chút do dự…

-“Ta là người trong giang hồ, rất nhiều chuyện sẽ không phải theo quy cũ mà làm, nàng nên cẩn thận thì tốt hơn.” – Nếu nàng thật sự xuất giá,ngày đó hắn nhất định sẽ đến cướp cô dâu.

Nàng hít một hơi thật sự. Có lẽ nhờ hắn cũng không phải là không tốt. Nếu như không có thì ít nhất nàng cũng đã cho bản thân một cơ hội, có lẽ cũng không phải là uổng công.

Tâm tư cuối cùng đã quyết định, nàng đứng dậy dùng cây bút lông khởi họa (vẽ) lên trên tờ giấy.

Mộc Phi Trần đến bên cạnh nhìn nàng vẽ tranh, khứu giác của hắn tham lam hít lấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng.

-“Ta cần phải tìm được vật này, nếu không ta chỉ có thể gả cho hắn mặc kệ ta có nguyện ý hay không.”

-“Đây là cái gì?” – Hắn nhìn cái vật mà nàng vẽ trên tờ giấy, đáy mắt bỗng lóe sáng một cái.

-“Đây là vật định ước mà Tiên hoàng ngự ban cho, mà ta vô tình đã đánh mất đó. Nếu muốn đáp ứng chuyện từ hôn của Hầu gia thì phảu trả lại vật này. Ta thì lại không có, nếu không đưa ra thì Đường gia chỉ có thể là tử tội.”

-“Cho nên nàng quyết định hy sinh chính mình.” – Hắn nhíu mày, ngữ khí khẳng định.

-“Đúng!” – Nàng không quên trừng mắt nhìn hắn.

-“Nàng không tìm một người nào đó làm lại cái khác sao?”

Đường Mãn Nguyệt nhìn hắn không che dấu sự coi thường –“Ta cũng không ngốc đến vậy, ta đã thử tìm rất nhiều đại sư mài ngọc rồi nhưng bọn họ đều không làm được. Hơn nữa vật liệu làm khối ngọc đó cũng không phải dễ dàng kiếm được” – Mà nàng chỉ là một thiên kim tiểu thư nơi khuê phòng căn bản không có khả năng đi dò la. Hơn nữa việc này cũng không thể bại lộ cho nên mấy năm nay nàng thật sự không biết xoay sở như thế nào.

-“Rất thông minh” – Hắn tán dương gật đầu

-“Cám ơn đã khích lệ.”

-“Không đến tiệm cầm đồ kiểm tra sao?”

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái –“Vài năm nay hiệu cầm đồ của Đường gia phát triển rất lớn.”

Ân, đáp án này hắn cũng hiểu rõ ý của nàng, nữ nhân mà Mộc đại thiếu coi trọng quả nhiên có chút cân lượng.

-“Ta đây sẽ chiêu họp anh hùng trong giang hồ để giúp nàng.”

-“Ta chỉ hy vọng thời gian còn kịp.”

-“Ân?”

Thanh âm Đường Mãn Nguyệt trầm xuống –“Phụ mẫu ta đã có ý định khi đến sinh nhật mười tám tuổi sẽ đem ta gả đi.”

Một đôi tay mãnh mẽ vội vàng đem nàng khóa chặt trong lòng –“Sinh nhật mười tám tuổi sao?”

-“Mười ba tháng tám.”

-“Không sao, vẫn còn kịp.” – Hắn nở nụ cười. không an phận mà đặt lên vành tai sau gáy nàng một nụ hôn thật sâu.

-“Mộc đại thiếu….” – Đường Mãn Nguyệt bắt đầu giãy dụa. Nam nhân này vẫn không thành thật như vậy.

-“Phi Trần, Mộc Phi Trần” – Hắn nhẹ nhàng ghé sát lỗ tai nàng mà nói

Đường Mãn Nguyệt sơ run khiến cho hắn nhân cơ hội đó mà hôn nàng lần nữa…. =.=

-“Buông.”

-“Ta cần phải đi rồi.” – Thoáng nhìn sắc trời, nếu hắn không đi thì người khác sẽ nhìn thấy hắn. Mộc Phi Trần có chút luyến tiếc nhìn nữ tử “ôn hương nhuyễn ngọc” mà hắn đang ôm trong lòng.

-“Không tiễn” – Nàng không muốn tốn hơi thừa lời với hắn.

-“Thật tuyệt tình…” – Hắn nhìn nàng cười,nhanh chóng đặt một nụ hôn lên cánh môi nàng, sau đó xoay người rời đi.

Bị người ta ôm lại còn hôn trộm môi, khiến trong lòng Đường Mãn Nguyệt có trăm vị tạp trần.

Cho nên Trúc Nhi vừa mang chậu rửa mặt vào cửa thì liền nhìn thấy chủ tử đang ngây ngẩn ngồi trên giường.

-“Tiểu thư, đêm hôm qua người không ngủ sao?”

Đường Mãn Nguyệt vô lực cười cười. Giải thích như thế nào đây, chẳng lẽ là nói đêm qua có nam nhân không hiểu sao lại vào phòng nàng khiến cho nàng một đêm không ngủ sao, nếu như vậy khẳng định là sẽ dọa chết Trúc Nhi.

-“Không muốn ngủ thêm chốc lát sao?”

-“Không được, giúp ta rửa mặt một chút,thay quần áo, ta muốn đi bái Phật.” – Nàng nhất định phải đi lấy cái bùa hộ mệnh, nếu là bùa trừ tà thì càng tốt =.=

Tuy là cảm thấy tiểu thư có chút là lạ nhưng Trúc Nhi vẫn không dám hỏi, chỉ yên lặng giúp tiểu thư rửa mặt thay quần áo.

Sau khi thay quần áo, Đường Mãn Nguyệt sẽ theo Trúc Nhi đến đại điện.

Trước tượng Phật nàng thành kính bái lạy dập đầu, rồi bố thí dầu và tiền, sau đó đi nguyện cầu sẵn tiện xin một lá bùa hộ mệnh. Cuối cùng nàng hớn hở kéo Trúc Nhi ra khỏi chùa để chơi đùa.

Mẫu thân nàng muốn ở trong chùa tu tịnh một tháng, tĩnh tâm ngộ thiện. Vì thế nàng đương nhiên có thể quang minh chính đại mà ra ngoài chơi đùa, thuận tiện tiếp tục tìm kiếm vật kia.

Có điều, vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy cái người mà nàng hiện tại e sợ còn không kịp – Tử Minh

- “Nguyệt nhi.”

-“Minh ca.” – Giả bộ cười thật là thống khổ, nhất là nụ cười háo sắc thì càng khổ hơn.

-“Muốn đi ra ngoài sao?”

-“Ân , nghe nói chợ ở Thanh Dương trấn rất náo nhiệt, ta muốn cùng Trúc Nhi đi dạo, thuận tiện mua một số đồ dùng cho nhi nữ luôn.” – Nói như vậy hẳn là nam nhân sẽ chẳng muốn đi theo

Tử Minh nhìn nàng cười cười –“Nàng là nữ nhi vậy mà chỉ mang theo một nha hoàn, lỡ gặp chuyện gì thì rất khó tránh, ta đi cùng nàng thì tôt hơn.”

Nụ cười của Đường Mãn Nguyệt dần trở nên cứng ngắc, sau đó lại cố gắng dùng ngữ khí vui vẻ -“Cám ơn Minh ca, có Minh ca cùng đi Mãn Nguyệt cầu còn không được.”

-“Vậy thì chúng ta đi.”

-“Nga.” – Thật sự là không xong rồi. chẳng lẽ hắn muốn trước khi thành thân biểu hiện phong độ của nam nhân sao? Nếu không tại sao lại đột nhiên đối với nàng ôn nhu như vậy, thật là khả nghi?

Trúc Nhi trong lòng hoang mang nhìn cô gia tương lai. Nàng cảm thấy lần gặp mặt này tiểu Hầu gia thật sự giống như trúng tà, thay đổi nhân cách hoàn toàn. Hiện tại nàng cũng có thể lý giải được tại sao tiểu thư nhà nàng ban nãy còn thành kính muốn lấy bùa hộ mệnh nhưng vì sao lại không đưa bùa hộ mệnh cho cô gia?

Một người ăn mặc đẹp đẽ khí chất xuất chúng như Tử Minh vừa xuất hiện ở chợ liền khiến cho nhiều người chú ý. Mà hai người chủ tớ Đường Mãn Nguyệt đi bên cạnh cũng không thể tránh được những ánh mắt ghen tị.

-“Minh ca, cái túi này thật sự rất đẹp, ngươi thích không?” – Đi đến một quầy hàng phía trước, nàng cầm lấy một túi vải thêu, hỏi hắn

Từ Minh nhìn qua, mỉm cười nói –“Nguyệt nhi nếu muốn thật tình đưa ta, tại sao lại không tự khâu một cái?”

Đường Mãn Nguyệt ngây người, sau đó nhanh chóng đáp lại –“Mãn Nguyệt chính là lo lắng Minh ca chê ta hậu đậu, nêu Minh ca không chê, Mãn Nguyệt đương nhiên nguyện ý khâu cho Minh ca một cái túi.”

-“Một lời đã định” – Hắn đương nhiên sẽ không cho nàng đổi ý.

Hắn tuyệt đối là trúng tà rồi! Đây là kết luận duy nhất của Đường Mãn Nguyệt.

-“Tiểu thư, nơi này có rất nhiều thứ để khâu túi nga.”

Giờ khắc này nàng chỉ hy vọng nha hoàn bên người hoàn toàn câm điếc! Nhìn Tử Minh đang nhìn nàng vừa nóng bỏng vừa chăm chú! Đường Mãn Nguyệt tâm không, cam lòng không đặng đành phải mua chỉ để khâu =.=

-“Làm một cái túi mất bao lâu?”

-“Rất nhanh a.” – Trúc Nhi không nhịn được xen vào.

Đường Mãn Nguyệt cũng cảm thấy nụ cười trên mắt sắp không giữ được rồi.

Tử Minh đột nhiên nhìn nàng nói –“Hy vọng trước khi rời Thanh Dương trấn, ta có thể được Nguyệt nhi tặng một chiếc túi thêu.”

Thị vệ đi theo bên cạnh tiểu Hầu gia trên mặt không thể che dấu ý cười.

-“Đương nhiên, đương nhiên” – Nàng quay đầu nhìn vào Trúc Nhi, đúng là một nha đầu rắc rối.

-“Trưa rồi, chúng ta cũng nên kiếm chỗ dùng cơm đi.”

- “Tốt.”

Có điều, Đường Mãn Nguyệt hầu như không có chút cảm giác đói nào. Rốt cuộc ra làm sao, tiểu “Hầu” gia lại làm cho nàng có cảm giác quỷ dị như vậy?