Cho đến khi nhìn không thấy hình bóng của chim nhỏ trên không trung, Trang Hàm mới thu hồi tầm nhìn.
Lúc cúi đầu, mặt đối mặt với Thủy Nhược Hàn đứng đối diện. Trang Hàm biết Thủy Nhược Hàn đối với mình là địch ý, bị y nhìn chằm chằm như vậy, có cảm như bị rắn nhắm vào, làm cậu có cảm giác bất an.
Cậu rời mắt, quay người rời đi.
Lại nghe thấy Thủy Nhược Hàn hướng mình nói, "Văn Hiên Vương Vương Phi, làm sao mà ngay cả một nha hoàn cũng không có, bằng với thân phận của ngươi, không phải nên trái nâng phải đỡ sao?"
Sau khi nghe hết lời Thủy Nhược Hàn nói, sắc mặt Trang Hàm biến khó coi.
Cậu xoay người lại, nhìn Thủy Nhược Hàn, mặc dù trong tâm còn chút bực bội, vẫn rất lịch sự đáp, "Ta có địa vị như thế nào trong tim Vương gia, ta ngươi đều hiểu rõ tường tận, ngươi có cần phải mỉa mai ta như vậy?"
Thủy Nhược Hàn không ngờ Trang Hàm sẽ bình tĩnh như vậy, y hơi cau mày, nhìn con người điềm nhiên trước mắt, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã làm y cảm thấy kinh ngạc. Cái người gọi là Trang Hàm này mê nhân như vậy, trong mắt luôn đàm đạm ẩn chứa ưu thương không dễ nhận ra, nhưng vẫn cứ tầng tầng ấm áp. Không có từ ngữ nào có thể đem ra hình dung con người này.
Đồng thời, người đó cũng làm cho y cảm thấy uy hϊếp, mơ hồ cảm thấy, cậu đã tác động lên trái tim của Ngô Văn Hiên.
"Hàn công tử, ta chỉ là vô tình chạy tới Vương Phủ, tim ta không ở đây, ngươi cứ yên tâm, tâm của Văn Hiên Vương gia càng không đặt ở trên người ta, cho nên, ngươi không cần thù địch với ta như vậy." Trang Hàm nhàn nhạt nói.
"Đừng tự cho là mình đúng!" Thủy Nhược Hàn nhìn cậu, giọng nói lạnh như băng.
Trang Hàm không để ý, khe khẽ thở ra một hơi, cúi đầu hành lễ, "Không quấy rầy nhã hứng của Hàn công tử nữa. Cáo từ." Nói xong quay phắt người rời đi.
Trang Hàm hướng Vương gia thỉnh cầu một chuyến về nhà thăm mẫu thân, Vương gia cho phép, ngày đó, Trang Hàm một mình ngồi trên xe ngựa đi về Trang phủ.
Bước vào phủ, lại không ngờ tới người đầu tiên nhìn thấy lại là vị tỉ tỉ kiêu ngạo kia, Trang Hàm âm thầm thở dài, thấy nàng từ từ bước tới, ngang ngược dừng lại trước mặt cậu cười nhạo, "Ngươi đã dùng thủ đoạn bần tiện đạt được hết tất cả ngươi muốn, làm sao còn mang cái bản mặt thất hồn lạc phách như vầy? Nhìn ngươi thật làm tỉ tỉ ta đau lòng a."
Trang Hàm đứng ở đó, cũng không nói gì, chỉ dùng khuôn mặt vô cảm nhìn nàng.
Trang Nghiên nhướn mày, "Làm sao? Câm rồi?"
"Nghe đồn Sở công tử đại phúc thoát nguy, chúc mừng, mong tỉ tỉ tích chút đức, đừng để cho một màn lên sai kiệu hoa này nếu đã làm ta thất hồn lạc phách, cho tỉ hả hê lại thành không." Trang Hàm nhàn nhạt đáp.
"Ngươi....." Trang Nghiên tức đến nổi đom đóm mắt, còn muốn nói thêm mấy câu, lại bị một nam tử gọi tên.
Mặt nàng sau khi nghe thấy người nam tử này liền biến thành ôn nhu.
Trang Hàm không có cẩn thận đi nhìn xem người nam nhân từ đâu ra, cậu đoán người đó là nhị công tử của Sở Hoài, phu quân tỉ tỉ, không nán lại mà quay người đi về phía đường nhỏ.
Sở Thương hỏi Trang Nghiên, "Cô nương đó là ai?"
Trang Nghiên đáp, "Đó chính là muội muội âm mưu để gả vào Vương phủ của thϊếp, Sở lang người nhìn kĩ chút, ả chính là ác nữ khi đó đã xem thường chàng bị bệnh."
Sở Thương ngước mắt nhìn hướng Trang Hàm, không tưởng được sẽ nhìn thấy một con người mà hắn sẽ không bao giờ quên được.
Yên ổn và mỹ lệ, người đó, đứng ở trên con đường nhỏ liền biến khung cảnh ấy thành một bức họa.
"Nàng" chính là người vốn nên gả cho hắn sao?
"Nàng" thật sự giống như lời Trang Nghiên nói mưu tính độc ác sao?
Trông thấy "nàng", phảng phất cảm giác thời gian như ngừng lại, tốt đẹp đến nỗi không có ngôn ngữ nào có thể hình dung, làm sao có thể có một trái tim xấu xa?
Nghĩ không ra a nghĩ không ra.
Trang Nghiên cúi đầu nói với Sở Thương, "Sở lang, chúng ta đi."
Sở Thương tỉnh lại, đáp lời nàng, lúc xoay người muốn rời đi, hắn quay đầu nhìn lại lần nữa, Trang Hàm đang nhìn ngắm cảnh thu trong Trang Phủ, ánh mắt nhàn nhạt thương tâm, làm tim hắn không kiềm được nhói lên.
"Sở lang, chàng sao thế?" Trang Nghiên ôm cánh tay Sở Thương hỏi.
"Ồ, không có gì, chắc là gần đây thời tiết lạnh, thân thể xương cốt chịu không nổi." Sở Thương giấu giếm đáp.
"Vậy ngày mai chúng ta liền hồi phủ. Chàng bệnh nặng mới khỏi, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút."
"Tạ phu nhân quan tâm."
Trang Hàm cứ đi vòng vòng, nhìn thấy Sở Thương cùng tỉ tỉ ân ái, trong tim không biết sao cảm thấy khá hài lòng. So với mình gả cho Vương gia, gả cho thư sinh yếu đuối như Sở Thương đối với tỉ tỉ mà nói chính là thiên đại phúc phận, chỉ hi vọng nữ nhân này có thể yên phận, đừng gây rắc rối.
Bái kiến phụ thân xong, Trang Hàm liền đi hậu viện. Đẩy cửa ra, mẫu thân đang ngồi trước cửa sổ may đồ.
"Nương....." Trang Hàm khe khẽ gọi.
"Hàm Nhi......khụ khụ....." Trang mẫu gọi ra một âm thanh yếu đuối, vì gấp quá mà ho khan.
Trang Hàm bước nhanh đến trước, quỳ xuống, "Nương thân thể không khỏe, may đống đồ này làm gì?"
"Sắp vào đông rồi, nương may cho con mấy cái áo bông."
"Nương, Vương phủ bên đó không thiếu áo bông." Trang Hàm nói đoạn đem áo bông trong tay mẫu thân lấy xuống.
"Đồ bọn họ làm làm sao ấm bằng đồ của nương. Với lại, nương còn phải may cho sư phụ con hai cái áo cơ."
"Đồ của sư phụ, hài nhi sẽ tự chuẩn bị." Trang Hàm đau lòng nói. "Nương người cứ dưỡng thân cho tốt là được."
"Nương nếu không may áo, sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa." Nói xong bà nhìn nhi tử, không nỡ nói, "Hàm Nhi, nương sợ là qua không nổi năm nay rồi, có lẽ sủi cảo năm mới cũng không kịp ăn."
"Nương....." Trang Hàm nghe xong lời của mẫu thân, nước mắt cứ thế rơi xuống một lượt, "Nương người nói gì vậy, con khó khăn lắm mới về một chuyến, nương đây là muốn hài nhi đau lòng sao?"
Trang mẫu cười cười, "Hàm Nhi, nương đã có tính toán, sợ là sẽ không có dịp gặp con nữa, nương chỉ hi vọng sau này con sẽ sống cho thật tốt."
"Nương....." Trang Hàm đầy nước mắt, cắn chặt môi, nghiêm túc gật gật đầu.
Trang Hàm điều chỉnh lại cảm xúc, cầm lấy thuốc sư phụ kê, tự mình mang xuống nhà bếp sắc thuốc.
Thuốc phải sắc một lúc lâu, Sở Thương đột nhiên xuất hiện làm cậu giật mình, mà Sở Thương cũng y như vậy kinh ngạc.
Sở Thương không ngờ được Trang Phủ thiên kim này, đường đường Vương Phi nhất phẩm, lại tự xuống bếp sắc thuốc.
Hắn do dự một hồi, vẫn là hành lễ, "Sở Thương bái kiến Vương Phi."
Nghe lời hắn nói, Trang Hàm nhẹ cau mày, "Ta và ngài đều biết sự tình trong này, lễ nghi các thứ này cũng không cần xem trọng."
Sở Thương nhìn Trang Hàm, lại không có gì có thể nói.
Trang Hàm chờ thuốc sắc, Sở Thương chờ canh gà phu nhân giúp hắn hầm.
Hai người mặt đối mặt không nói gì, đợi lúc Trang Hàm sắc thuốc xong chuẩn bị đổ thuốc rời đi, lại không cẩn thận làm nước chảy ra bỏng tay.
Sở Thương nhăn mặt, không nói gì mà tiến lên trước, giật lấy khăn tay trong tay Trang Hàm, đem quấn lại chung với khăn tay của hắn, giúp Trang Hàm rót thuốc.
Rót thuốc xong, Trang Hàm hành lễ nói, "Cảm ơn."
Sở Thương mới muốn nói gì đó, Trang Nghiên vừa đúng lúc đi vào, nhìn thấy Trang Hàm cũng ở trong bếp, khuôn mặt điềm tĩnh, trong tim lại thấy ghê tởm, không hiểu tại sao ả lại cùng Sở lang sát lại gần như vậy.
Ho khan một tiếng, bước vào, ôm lấy cánh tay Sở Thương hướng Trang Hàm nói, "Thuốc cũng lạnh rồi, Vương Phi còn không mau đem đi cho nương ngươi?"
Trang Hàm không đáp lời, bưng thuốc lên rời đi.
Sau khi giúp mẫu thân uống hết thuốc, đợi bà ngủ rồi, Trang Hàm đi qua phòng chứa củi.
Lúc đi tới, sư phụ đang uống rượu, có thể thấy ông cũng đang phàn não vì bệnh của mẫu thân.
Trang Hàm nhẹ nhàng như không ngồi xuống bên cạnh sư phụ, cầm lấy hũ rượu trên bàn, ngẩng đầu uống một hớp lớn, lau miệng nói, "Quá đã!"
Sư phụ nhìn cậu cười, "Con một bộ nữ phục, không lễ tiết đi uống rượu kiểu đấy, còn may không có người ngoài, nếu không khẳng định dọa chết người ta." Nói xong còn ha ha cười to.
Trang Hàm cũng theo ông cười lớn hai tiếng.
"Gặp phải chuyện phiền lòng sao?" Sư phụ ngầm hiểu hỏi cậu.
"Chỉ là đang lo cho sức khỏe của mẫu thân thôi, không có gì khác."
Sư phụ nhìn cậu, cười nhạt nói, "Cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thật ra trên đời này có ai có thể qua cái ải "tình" đấy?" Nói đoạn đem rượu trong chén uống cạn.
Trang Hàm ngồi thẳng dậy, "Sư phụ, ở đây uống rượu không đã, con đổi bộ nam y, chúng ta đi chỗ cũ uống rượu được không?"
"Được, vi sư đang đợi câu này của con a, hahaha."
Đợi Trang Hàm thay xong nam y, hai người xách theo hai hũ rượu, Trang Hàm còn cẩn thận chuẩn bị thịt bò và đùi gà, dùng khinh công nhảy qua phía ngoài Trang phủ, đi qua rừng cây sau lưng phủ.
Sau khi đốt lửa xong ngồi xuống, Trang Hàm không có mở lời, chỉ trầm mặc uống rượu, nhìn nhìn cậu, sư phụ khẽ cười nói, "Hàm Nhi con làm Vương Phi có tốt không? Văn Hiên Vương có thích ngươi?"
Nghe xong lời ông Trang Hàm đơ ra một lúc lâu, "Sư phụ người đang mỉa mai con phải không?"
Sư phụ nhìn cậu một cái, nghiêm túc nói, "Hàm Nhi, vi sư khuyên con một câu, Ngô Văn Hiên đó một đời chỉ có Lý Hàn, con đừng có mà động chân tình, nếu không cuối cùng đau khổ cũng chỉ có mình con."
Tim Trang Hàm nhói lên một cái, lập tức thờ ơ mà "Ừm" một tiếng.
"Nhưng mà Ngô Văn Hiên đó, tham vọng rất lớn, nếu có thể, con đem hắn coi thành chỗ dựa, đợi ngày nào đó hắn quyền khuynh thiên hạ, con tự có quyền lực thuộc về con, đến khi đó cũng không cần sống như thế này nữa. Cái gọi là có quyền có tất cả, không phải là giả."
Trang Hàm nhìn qua sư phụ, cau mày nói, "Sư phụ, ý người nói là Ngô Văn Hiên hắn có thể?"
"Không sai, hắn sẽ khởi binh tranh thiên hạ."
Trang Hàm nghiêm túc nói, "Sư phụ người có phải đã quên đương kim hoàng thượng tuy lớn tuổi nhưng càng già càng cường đại, Thái tử đã sớm lập xong.....Ngô Văn Hiên tâm tư chỉ có ở chỗ Lý Hàn, lấy gì đi tranh thiên hạ?"
"Đương kim hoàng thượng sống không được bao lâu nữa. Thái tử đó ăn được làm không được, vô tài vô đức, khó làm được chuyện lớn. Thiên hạ tranh hay không, nhiều lúc không do bản thân định đoạt."
Nghe được lời này của sư phụ, Trang hàm cúi đầu nhìn lửa cháy, trầm ngâm một lúc lại hỏi, "Sư phụ có nói qua, Ngô Văn Hiên tâm tư chỉ có Lý Hàn, nếu như tương lai hắn thật sự thắng được thiên hạ, chắc chắn quyền lực và địa vị cũng sẽ trao cho Lý Hàn, không phải Trang Hàm con."
"Không không không." Sư phụ liên tục lắc đầu, uống một ngụm rượu thấp giọng nói tiếp, "Con có biết Lý Hàn này số mệnh trọn rồi, sống không lâu nữa. Hắn nếu chết rồi, Ngô Văn Hiên tâm cũng đi theo, mà con có thể tận dụng lúc hắn chết tâm, tận tụy ở bên hắn."
Trang Hàm nhìn sư phụ cậu, trong chỗ sâu nhất trong ánh mắt ẩn tàng thương tâm không cầm được, cậu tin lời sư phụ, nhưng cậu vui không nổi, nếu như thật sự như lời sư phụ nói, Lý Hàn mạng không giữ được lâu nữa, vậy.....Ngô Văn Hiên sẽ lâm vào vòng thống khổ tuyệt vọng đó sao.
Đời này, hai người yêu nhau lại âm dương cách biệt, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Thở dài, Trang Hàm nói, "Sư phụ, đây là ý trời sao?"
Sư phụ cậu chỉ "Ừm" một tiếng.
Trang Hàm gượng cười, sau đó uống một ngụm rượu nói, "Con nhớ có một người từng nói, vận mệnh là nắm trong lòng bàn tay, nếu như nói định mệnh đã sớm quyết định kết cục của chúng ta, vậy chúng ta còn nỗ lực sống để làm gì? Chỉ cần nằm đó chờ kết cục đến là hết....." Nói xong mắt Trang Hàm rơm rớm lệ.
Cậu hận, hận định mệnh.
Cậu hận, hận tình yêu khó tìm được của hai con người lại phải đối mặt với âm dương cách biệt!
Cậu buồn, buồn bản thân rõ ràng ghen tị Lý Hàn, lại giả vờ là không hề để tâm một chút. Đáng thương.....
_______
Trang Hàm uống say rồi, được sư phụ đem về phòng, ổn định xong, Trang mẫu đã bước tới cửa.
Trang mẫu lặng lẽ nhìn con trai, giúp cậu nhét góc chăn bọc lại cho tốt, cùng Thái Huyền sư phụ rời khỏi phòng.
Ra tới ngoài, Trang mẫu liền quỳ xuống trước mặt Thái Huyền, làm cho Thái Huyền đơ ra hoảng loạn.
"Công chúa, tại sao người lại hành đại lễ như vậy?" vội nâng Trang mẫu lên nói, "Người đây là muốn gϊếŧ chết lão nô a."
"Thái Huyền tướng quân, mạng ta đã không còn bao lâu, ta hy vọng sau khi rời đi rồi, người có thể giúp ta chiếu cố Hàm Nhi cho thật tốt." Trang mẫu thành thật nói.
"Công chúa người nghiêm trọng quá rồi, chiếu cố thiếu gia là chức trách của lão nô. Người chính là huyết mạch chính thống duy nhất còn sót lại của Huyền Nhã tộc chúng ta, lão nô tự sẽ dùng toàn mệnh bảo hộ người, sau đó giúp người phục hưng lại tộc của chúng ta."
"Thái Huyền sư phụ, bắt buộc phải vậy sao? Tộc của ta đã không còn nữa rồi, ta chỉ hy vọng Hàm Nhi của ta có thể bình bình an an sống hết đời. Nó còn là con trai của ta và Trang Quang Nguyên, mong Thái Huyền tướng quân người đừng để nỗi ám ảnh đó bủa vây nữa." Nói đoạn Trang mẫu lại muốn quỳ xuống.
Thái Huyền vội ngăn bà lại, "Thật không được, công chúa người đang làm khó lão nô a."
"Vậy Thái Huyền tướng quân có đáp ứng ta?" Trang mẫu lo lắng nhìn ông.
"Thần......" Thái Huyền hít sâu một hơi, thở dài nói, "Lão nô đáp ứng công chúa."
Trang mẫu cười rồi, cảm kích nói, "Tạ tướng quân." Như vầy, lúc bà chết có thể yên tâm được rồi.
Mà Thái Huyền trong lòng đã có tính toán khác, gia hận tộc cừu, làm thế nào có thể dễ dàng buông bỏ?
Thiên hạ này nhất định không thể cho họ Ngô ngồi vững như vậy!
Hết Chương 20
Nhảm nhí: Tui lên lại rồi nè mọi người. Nói 2 hôm nay tính nghỉ chút mà cuối cùng vẫn edit như thường. ^^