Chương 8

"Đây là lần cuối cùng." Sau khi bình tĩnh lại, Leann đưa tay đẩy Joan ra, chậm rãi bước xuống đất. Sau khi chỉnh sửa lại quần áo, cô ấy lạnh lùng cắt đứt mối quan hệ không ngừng dây dưa giữa hai người.

Vẻ mặt Joan nghiền ngẫm: "Em không vui sao? Nhưng phản ứng của em... không giống như những gì em nói." Cô giơ tay phải lên một cách mơ hồ, ngón tay dường như phát sáng dưới ánh đèn.

Leann không để ý trò đùa ác ý của cô, đi tới trước gương cẩn thận kiểm tra lớp trang điểm. Lát nữa Angie nhất định sẽ chất vấn cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Người đại diện của cô ấy rất khôn ngoan, cô ấy cũng không hy vọng sẽ gây ra bất kỳ sự xáo trộn nào. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: "So? Muốn tìm one night stand or friend with benefits, là do tôi lựa chọn." Cô ấy quay đầu lại nhìn người phụ nữ vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt không chút thay đổi nói với cô: "Huống chi, chúng ta còn không phải bạn bè."

Không khí đột nhiên trở nên đông cứng. Leann mờ mịt đánh giá Joan, muốn tìm ra điều gì đó từ trên người cô. Song, Joan chỉ dừng lại khoảng hai giây, sau đó đáp lại cô ấy một cách sảng khoái: "Đây là chuyện hai bên tình nguyện. Có thể lên giường cùng với người đã từng là kẻ thù, điều này cũng đáng để viết vào tự truyện rồi." Cô đứng lên, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng nghỉ.

Sau khi cô rời khỏi đây, khí thế của Leann đã cạn kiệt, cô ấy nửa dựa vào bàn trang điểm, chán nản mà vùi mặt vào hai tay.

"Xong rồi", cô ấy nghĩ thầm.

Sự tương tác riêng tư với Quỳnh dừng lại ở trong phòng hoa trang lần trước. Vốn dĩ hai người chướng mắt nhau, đối chọi gay gắt, nhưng chút thay đổi phản ứng hóa học bất ngờ đã đưa mối quan hệ giữa hai người đến một giao lộ kỳ quái, hiện tại chẳng qua chỉ trở lại điểm ban đầu mà thôi.

Thế nên chút rung động không muốn từ chối này cuối cùng nên biến mất trong cuộc sống của cô ấy. Leann ngồi trên ghế nghỉ ngơi dành cho mình, vô thức nhìn những người trên phim trường đang quay phim, im lặng suy tư.

Angie tình cờ có việc tới tìm Leann, thấy cô ấy ngồi trên ghế không đọc kịch bản, chỉ cau mày nhìn Joan, cảm thấy cô ấy càng ngày càng kỳ lạ. Chẳng lẽ vì nộ phim này mà mối hiềm khích với Joan càng sâu hơn sao? Lần trước ở phòng hóa trang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ta đã thử dò xét Leann mấy lần nhưng cũng không nhận được câu trả lời. Chuyện sẽ cãi vã ầm ĩ gì đó trên phim trường mà cô ta lo lắng cũng không xảy ra, có điều Leann khá tự gò bó, hơn nữa... việc lập kế hoạch cá nhân tiếp theo, cô ấy căn bản không quan tâm.

"Tôi đã mang tư liệu tới rồi, mấy trường này đều không tệ." Angie đi tới bên cạnh cô ấy, đưa cho cô ấy một túi tài liệu. Cô ta nhìn Leann lấy sổ giới thiệu ra xem tỉ mỉ, nhẫn nhịn một lúc nhưng vẫn không khỏi lên tiếng: "Cô chắc chắn muốn rời khỏi Hollywood sao?"

"Ừ." Động tác lật xem tài liệu của Leann chưa từng dừng lại. "Đóng phim nhiều năm như vậy, cũng giành được giải Ảnh hậu rồi, muốn tạm thời nghỉ ngơi."

Angie muốn nói lại thôi: "Nếu như là vì Weinstein... Cẩn thận một chút là được rồi, tôi sẽ chú ý đến tất cả những lời mời của ông ta, tránh xảy ra chuyện như lần trước."

Nghe thấy cái tên ghê tởm đó, động tác của Leann nhất thời khựng lại vài giây. Cô ấy thu lại tất cả tài liệu, quay đầu nhìn người đại diện hợp tác đã lâu: "Chúng ta đã hợp tác nhiều năm như vậy, cô cũng biết tôi thật sự cần nghỉ ngơi. Mặc dù... đúng là tôi đã bị ảnh hưởng bởi người đó, nhưng chủ yêu là tôi muốn học hỏi thêm. Tôi đã đạt được sự khẳng định trong nghiệp diễn xuất, bây giờ tôi muốn thử làm những thứ khác."

"Thế nên cô không đóng phim nữa?"

"Không, không phải." Leann thấy vẻ mặt kinh ngạc của Angie, cuối cùng cũng buông lỏng trái tim, bình thản mỉm cười với cô ta. Mặc dù hai người chỉ là người hợp tác làm ăn, nhưng Angie là người tốt, luôn chăm sóc cô ấy rất tốt: "Có lẽ hai, ba năm sau, tôi sẽ bắt đầu lại."

Mặc dù Angie cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng gật đầu thấu hiểu: "Vậy thì, điện thoại của tôi sẽ vĩnh viễn chờ cô, as a friend."

Leann cảm động đưa tay ôm cô ta.

Sau khi Joan hoàn thành cảnh quay, trợ lý luôn luôn chú ý đến động thái của sếp lập tức cầm chai nước chào hỏi cô, nhưng sếp của cô nàng lại giống như không để ý đến, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm... Trợ lý tò mò nhìn theo tầm mắt cô, phát hiện ra Joan đang nhìn chằm chằm kẻ thù không đội trời chung của cô. Nhưng mà Leann ôm người đại diện thì có gì đẹp mắt?

Mấy phút sau, trợ lý mới chờ được giọng nói gợi cảm quyến rũ mà uể oải của Joan: "Gần đây... cô ấy có tin đồn gì không?" Giống như Angie lo lắng hai người xảy ra xung đột, trợ lý cũng hiểu khá rõ ân oán giữa các cô, có cùng mối thù ghét Leann giống như sếp mình. Nghe Joan nhắc tới đối phương, cô nàng lại càng hứng thú nói đến tin tức mới ra lò: "Nghe nói cô ta muốn tạm thời rời khỏi Hollywood. Người đại diện có lẽ là tới nói chuyện với cô ta." Trợ lý không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Joan, sau khi nói mấy lời giễu cợt mới muộn màng nhận ra mình không nhận được phản hồi. Cô nàng vừa quay đầu đã phát hiện ra Joan đi rồi.

Sau khi tiễn Angie đi, Leann đi tới phòng hóa trang với vẻ mặt uể oải. Khi đi ngang qua phòng nghỉ dành riêng cho Joan, cô ấy theo bản năng nhìn thoáng qua bảng tên, sau đó lập tức rời ánh mắt đi khi giật mình nhận ra hành động của mình. Cô ấy đang định nhanh chóng rời đi thì cửa đột nhiên mở ra, Leann không kịp đề phòng mà đối mặt với Joan.

Leann vừa định làm bộ như không thấy mà rời đi, nhưng không ngờ Joan vươn tay kéo cô ấy vào trong phòng hóa trang của mình.

"Cô buông ra." Leann giãy dụa.

"Đừng nhúc nhích, chẳng lẽ em muốn tất cả mọi người nhìn thấy sao?" Joan cúi đầu uy hϊếp cô ấy. Sau khi thấy cô ấy dần khuất phục, cô kéo cô ấy đến ghế sô pha ngồi xuống, không quên khóa cửa lại.

"Cô muốn thế nào?" Leann ngồi trên ghế sô pha, trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó quay đầu, lén đánh giá phòng nghỉ riêng của đối phương. Thông qua cách bố trí trong phòng nghỉ có thể thấy được, cho dù cả hai đều là nữ chính, nhưng là một trong số các nhà đầu tư, điều kiện mà Joan có được tốt hơn cô ấy, thậm chí còn có cả một phòng tắm vòi sen và giường.

"Em muốn rời Hollywood?" Joan nói thẳng vào vấn đề, "Tại sao?"

Leann không ngờ đối phương bất chấp việc có thể bị phát hiện mà kéo cô ấy vào phòng nghỉ chỉ để hỏi vấn đề này. Hơn nữa, cô ấy cũng không ngờ đối phương thực sự quan tâm đến mọi hành động của mình. Song, trong lòng cô ấy cũng không hề gợn sóng. Cô ấy không nói gì, đứng dậy định rời đi.

Joan nhíu mày, kéo cô ấy vào lòng, mặt đối mặt ở khoảng cách gần, hơi thở nhanh chóng hòa vào nhau.

Vẻ mặt lãnh đạm ban đầu của Leann đột nhiên trở nên mất tự nhiên, cô ấy giãy giụa hồi lâu, muốn thoát khỏi vòng tay của cô, nhưng sức lực của đối phương quá lớn: "Buông ra."

"No!" Joan không nhúc nhích: "Tại sao em lại muốn rời đi? Chẳng lẽ là vì lão già xấu xí Weinstein kia sao? Em không cần phải sợ ông ta, tôi có thể giúp em."

"Cô có thể giúp tôi?" Leann đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn cô: "Tại sao cô có thể giúp tôi? Tại sao cô lại giúp tôi?"

"Tôi có thành lập một công ty sản xuất, mấy năm nay đầu tư cũng có kết quả, hiện tại tôi..." Joan bỗng nhiên ngừng lại, giống như đang sắp xếp lại suy nghĩ, đồng thời thay đổi tiết tấu nói chuyện giữa hai người. "Em chỉ cần biết rằng, tôi có thể giúp được em."

"Tại sao?"

"Đương nhiên là bởi vì tôi thích em."

Leann dừng lại một chút, nở một nụ cười rực rỡ với cô. Joan nhìn mà trong lòng mềm nhũn, đang định lên tiếng nói chuyện thì Leann đã nhanh chóng cắt đứt: "Cô muốn nói, cô thích tôi, thế nên có thể giúp tôi đối phó với Weinstein. Như vậy, tiếp theo có phải tôi nên ngoan ngoãn phối hợp với sự yêu thích của cô, lên giường với cô không? Sau khi cô chơi chán rồi thì tôi sẽ thông minh mà rời đi, coi như là thù lao báo đáp cho việc cô giải quyết Weinstein giúp tôi?" Đôi mắt cô ấy tràn đầy sự tức giận đối lập với nụ cười: "Cô và ông ta có gì khác nhau?"

Joan im lặng, đôi mắt trước giờ đa tình say lòng người lúc này chỉ còn một mảnh vắng lặng. Một người trước giờ luôn thông minh, có tài ăn nói như cô giờ phút này cũng không nói ra được một lời biện hộ.

"Trước đây, tôi đã từng rất ghét cô, nhưng đồng thời tôi cũng kính nể cô. Cô có tầm nhìn xa đến phát triển tầm ảnh hưởng của mình trong giới kinh doanh mà đàn ông thống trị này, thế nên cô đứng ở vị trí như hôm nay, không ai có thể ép buộc cô làm chuyện mà cô không thích. Nhưng bây giờ cô chỉ khiến tôi cảm thấy tức giận."

Leann nắm cằm cô, đôi mắt xanh biếc phản chiếu dáng vẻ bối rối của Joan. Cô ấy lau son môi đỏ tươi, mấp máy miệng, nói: "Tôi nói cho cô biết, không ai có thể ép buộc tôi. Tôi muốn ngủ với ai thì chỉ có tôi mới có thể quyết định." Leann khẽ ngẩng đầu, dùng sức cắn môi đối phương.