Tiểu thư được nuông chiều từ bé sao có thể chịu đựng nổi cảnh này, Lâm Nguyệt nằm trên tấm chiếu rơm mục nát, không ngừng nhớ về căn phòng thơm phức mùi đàn hương và các loại hương liệu cao cấp của mình, giường cao nệm êm, màn lụa tung bay, thị nữ chu đáo, thức ăn ngon lành. Nàng bị nhốt trong căn nhà gỗ tối tăm ẩm thấp này, ăn không ngon, ngủ không yên, dần dần sinh bệnh.
Đầu óc nóng ran, người và việc của quá khứ như đèn kéo quân hiện lên trong đầu. Cha nàng, Lâm Hữu Tài, to béo mập mạp, giàu có nứt đố đổ vách, đối với con cái rất hào phóng, Đại nương tử tuy không thể sinh con, nhưng đối với mấy người con vợ lẽ rất chu đáo, Kỳ quản gia quản lý mọi việc đâu ra đấy, khiến cho Lâm phủ rộng lớn luôn ngăn nắp trật tự.
Nỗi nhớ nhà khó nguôi ngoai, đầu Lâm Nguyệt càng lúc càng nóng, trong cơn mê man, nàng nhìn thấy một người đàn ông với hàng lông mày rậm, khuôn mặt tuấn lãng đang nhìn mình. Trình Dương đặt ngón tay thon dài lên trán Lâm Nguyệt, nói với Lục Tử: "Nàng ấy bệnh nặng lắm rồi, mau xuống núi mua thuốc đi." Giọng nói trầm thấp lạnh lùng lại vang lên bên tai Lâm Nguyệt.
Lục Tử cầm tờ đơn thuốc trên tay, lầm bầm: "Thuốc này đắt lắm đấy, con nhỏ này không ăn cá, không ăn đồ thô, cứ đòi ăn bánh gạo, bánh bao bột mì, thật là phiền phức, rắc rối!"
Sau khi mua thuốc về, Lục Tử và Trình Dương mới phát hiện ra vị tiểu thư này còn khó hầu hạ hơn tưởng tượng, dược liệu thông thường đối với Lâm Nguyệt chẳng khác nào muối bỏ bể, không hề có tác dụng. Phải dùng đến nhân sâm, nhung hươu... những vị thuốc quý hiếm thì bệnh tình mới thuyên giảm đôi chút.
Bắt cóc được vị tiểu thư này, còn chưa kịp làm giàu, hai tên thổ phỉ đã nghèo rớt mồng tơi. Toàn bộ số bạc ít ỏi trên người hai người đều đã dùng hết cho Lâm Nguyệt, ngay cả ngô khoai thường ngày cũng không còn để ăn, chỉ đành dựa vào đám cá ăn phân miễn phí phía sau núi để sống qua ngày.
Lục Tử ngậm một cọng rơm, dựa người vào đống rơm, vắt chéo chân nói: "Đại ca, Lâm Hữu Tài kia là phú ông giàu có nhất nhì thành Thanh Châu, bắt cóc con gái của lão ta, đòi bao nhiêu bạc là vừa?" Lục Tử giơ ba ngón tay lên, lắc lắc: "Ba nghìn lượng, ít nhất cũng phải ba nghìn lượng, chúng ta đều bị con nhỏ này ăn đến khánh kiệt rồi. Mẹ kiếp!"
Lâm Nguyệt mơ hồ nghe thấy hai người bọn họ ở phòng bên cạnh cãi nhau về việc đòi tiền chuộc, vốn dĩ muốn để A Mai quay về Thanh Châu báo tin, nhưng A Mai dường như đã ngã xuống vực, sống chết chưa rõ, chỉ đành để Lục Tử đến Thanh Châu báo cho Lâm lão gia, đợi sau khi nhận được tiền chuộc thì Trình Dương sẽ đưa Lâm Nguyệt về Lâm gia.
Nhờ có nhân sâm, nhung hươu... những vị thuốc quý, sức khỏe Lâm Nguyệt dần dần hồi phục, cũng dần thích nghi với căn nhà gỗ tối tăm ẩm ướt này. Tuy nhiên, nàng vẫn luôn nơm nớp lo sợ tiếng "chít chít", "kít kít" ở góc tường, một hôm, nàng lấy hết can đảm đi về phía góc tường để tìm hiểu, đống rơm ở góc tường như sóng biển nhấp nhô vài cái, đột nhiên một con chuột đen béo ú lao ra.
Con chuột này khá béo tốt, bộ lông đen bóng mượt, cái đuôi như sợi dây thừng vung qua vung lại, nó nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt với vẻ giận dữ, dường như sắp lao vào tấn công nàng. Lâm Nguyệt hét lên một tiếng, hoảng hốt sợ hãi, luống cuống tay chân, chỉ biết liều mạng chạy ra khỏi cửa.
Lâm Nguyệt mơ màng va vào một l*иg ngực rắn chắc rộng lớn, hơi thở nam tính bao trùm lấy nàng, một đôi tay to lớn đỡ lấy bờ vai run rẩy của nàng. Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn lãng của Trình Dương là vẻ lạnh lùng xa cách.
Lâm Nguyệt lùi về sau một bước, hai má đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa tức giận. Nàng vốn có nhan sắc xinh đẹp, tuy không bằng nhị tỷ khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng được xem là một tiểu mỹ nhân, vậy mà giờ đây lại ốm yếu xanh xao, quần áo xộc xệch, đối diện với chàng trai tuấn tú trước mặt lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bao nhiêu ấm ức những ngày qua dồn nén trong lòng Lâm Nguyệt, nước mắt cứ thế tuôn rơi, nàng không kìm nén được nữa, òa khóc nức nở.
Trình Dương đối mặt với cô gái yếu đuối đáng thương trước mặt, hoàn toàn không biết làm sao, Lâm Nguyệt nhìn Trình Dương với ánh mắt cầu xin, nghẹn ngào nói: "Con... con... con chuột to quá..."
Trình Dương nhanh chóng bước vào trong nhà, rút thanh đao bên hông ra, đâm mạnh vào con chuột đen đang chạy loạn, con chuột béo ú ngay lập tức bị đâm xuyên qua người, máu chảy lênh láng. Trình Dương dùng rơm rạ bọc xác con chuột lại, không nói một lời rời đi.
Lâm Nguyệt vẫn chưa hết kinh hãi, mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng "chít chít", "kít kít" ở góc tường. Sau đó, nàng nhiều lần cầu cứu Trình Dương ở phòng bên cạnh, nhưng Trình Dương không hề đáp lại.
"Ngươi không cho ta sống yên ổn, ta cũng không để ngươi yên thân đâu", Lâm Nguyệt ở trong phòng không ngừng đập cửa, làm ầm ĩ. "Ta không ngủ ở căn phòng có chuột đâu, ta không ngủ, không ngủ! Các ngươi chẳng phải là muốn tiền sao? Cha ta thiếu gì tiền chứ! Thả ta ra ngoài!"
Trình Dương ở phòng bên cạnh cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn mở cửa lạnh lùng nói: "Phòng nào ở đây chẳng có chuột, nàng sợ như vậy, ta chỉ có thể qua đây ngủ cùng nàng."
Trình Dương hất tung đống rơm dày cộp ở góc tường, nhanh chóng dọn dẹp lũ chuột đang chạy tán loạn, ném chăn đệm lấy từ phòng bên cạnh xuống đất, rồi ngồi phịch xuống.