Tô Yên vẫn chưa hết hoảng hồn, theo bản năng ôm lấy cổ của đối phương.
Khuôn mặt đó lập tức phóng lớn ngay trước mắt, Tô Yên suýt chút nữa bị hù dọa đến hồn bay phách lạc.
“Lục, cậu chủ Lục?”
Vết sẹo trên mặt nạ của Lục Dung Uyên nếu đổi lại là ai khác cũng sẽ bị dọa sợ, huống hồ là tình cảnh bất ngờ không kịp đề phòng.
“Cô Tô hình như hơi nóng vội, yêu thương nhung nhớ tôi chăng?” Môi mỏng của Lục Dung Uyên khẽ cong lên, tạo nên một nụ cười ngông cuồng đầy sức quyến rũ.
Tô Yên trấn định tinh thần của mình, vội vàng buông tay, từ trong l*иg ngực của Lục Dung Uyên đứng thẳng dậy.
“Cậu chủ Lục ở đây làm gì vậy?”
Giọng nói của Tô Yên lạnh lùng, tỏ rõ sự tức giận, rõ ràng là anh túm lấy cô trước, sao có thể quật ngược lại, nói cô yêu thương nhung nhớ?
“Cố ý đến tặng quà cho cô Tô.” Lục Dung Uyên lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước.
Là một cái cài tóc có hình bươm bướm, được nạm kim cương, vô cùng thích hợp để làm nền cho bộ váy dài màu xanh nhạt Tô Yên đang mặc trên người.
Váy Tô Yên đang mặc là váy múa, bên trong là áσ ɭóŧ, bên ngoài là một lớp vải voan mỏng màu xanh. Trên lớp voan mỏng đó có thể thấy rõ được có hơn mười con bướm màu xanh làm trang trí, chỉ cần một động tác nhỏ, lớp voan mỏng tung bay, những con bướm kia cũng giống như chuyển động theo, nhẹ nhàng nhảy múa.
Tô Yên chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, lại không nhận lấy: “Tấm lòng của cậu chủ Lục tôi xin nhận, cũng cảm ơn cậu chủ Lục đã đến tham gia tiệc ra mắt.”
Bởi vì chuyện vừa rồi, tinh thần của Tô Yên vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, người đàn ông kia cùng với đứa nhỏ không phải là thật, nhưng chuyện đó là sự thật.
Chỉ cần vừa rồi Tần Phương Linh và Tô Vân quyết đánh đến cùng, tiếp tục làm cho mọi chuyện lớn ra, như vậy cô đã không dễ dàng tránh được một kiếp.
Vừa rồi ở trong phòng nghỉ Tô Yên đã suy nghĩ rất nhiều, điều gì nên tới trước sau gì cũng sẽ tới, bí mật tận đáy lòng kia sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.
Lục Dung Uyên không quan tâm Tô Yên có nhận lấy hay không, lấy cài tóc ra đưa cho Tô Yên: “Lục Dung Uyên tôi đã đưa thứ gì, không có chuyện cầm nó trở về.”
Lục Dung Uyên…
Có lẽ là trùng tên trùng họ, ba chữ Lục Dung Uyên này mới làm Tô Yên trong khoảng thời gian ngắn quên mất phản ứng lại.
Cô có nên cảm thấy may mắn vì Lục Dung Uyên đi đường dài, không đến tham gia bữa tiệc hay không?
Nếu không chuyện tối nay, cô cũng không biết nên giải thích thế nào với anh.
Tô Yên nhìn Lục Dung Uyên trước mặt, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của một Lục Dung Uyên khác.
“Cảm ơn.” Tô Yên cũng không khách khí nữa.
Lục Dung Uyên ngồi trên xe lăn, ngón trỏ thờ ơ gõ nhẹ lên thành ghế: “Vừa nãy cô Tô quả thực quá nhân từ, cứ như vậy dễ dàng tha cho hai mẹ con kia?”
Ván cờ hôm nay, người mở đầu chính là hai mẹ con Tần Phương Linh và Tô Vân.
“Đối với kẻ địch, gϊếŧ từ trong tim mới là cách trả thù tốt nhất, hơn nữa còn rất nhiều thời gian, để cho bọn họ thấy tôi càng ngày càng sống tốt hơn trước đây, loại trả thù này chẳng phải vui sướиɠ hơn sao?”
Dựa vào khả năng ngụy biện của Tần Phương Linh và Tô Vân, tống bọn họ vào đồn cảnh sát thì có thể được gì?
Tình hình ngày hôm nay cũng không thích hợp làm như vậy, nếu không thì sẽ làm cho Lý Mộc Sinh khó xử.
Chu Hoàng Long gây chuyện, Lý Mộc Sinh thể hiện thái độ bênh vực cô, như vậy là đủ rồi.
Ân oán cá nhân thì nên tự mình giải quyết.
Trải qua việc ngày hôm nay, Tô Vân ở nhà họ Sở chắc chắn sẽ trở nên khổ sở, Tần Phương Linh cũng đừng hòng đứng vững gót chân trong giới thượng lưu.
Mà cô cũng không dự định chỉ dừng lại ở đây.
Lục Dung Uyên quan sát vẻ mặt của Tô Yên, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Tô Yên khi ở trước mặt đứa trẻ kia.
Trong lòng giống như bị cái gì đó đâm vào.
Nhưng lúc trước khi anh và Tô Yên ở trên xe, màu đỏ tươi trên xe khi ấy chứng tỏ đó là lần đầu tiên của cô.
Nghĩ tới đây, Lục Dung Uyên đè xuống nghi vấn này trong lòng.
“Cô Tô, buổi khiêu vũ sắp bắt đầu rồi.”
“Tô Yên, vừa rồi mình nghe nói Tô Vân lại làm chuyện xấu.” Giọng nói của An Hinh từ dưới lầu truyền lên.
Tô Yên đưa mắt nhìn về phía dưới lầu, An Hinh đang hấp tấp chạy lên: “Mình chỉ vừa mới đi có một lúc thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hai mẹ con họ cũng quá đáng thật đấy, không thể qua gặp cậu.”
“Vì những người không liên quan mà tức giận, không đáng đâu.” Khi Tô Yên quay đầu nhìn lại, Lục Dung Uyên đã không còn ở đây.
“Tính mình vốn đã nóng nảy rồi, vừa nãy nếu mình có ở đó đã mắng chết hai mẹ con họ, thứ gì vậy không biết.”
“Tức giận thành như vậy, An Minh lại chọc gì cậu à?”
Tô Yên cũng cảm thấy kỳ quái, sao An Minh này cứ thích trêu chọc An Hinh, hai người là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng lại càng giống một đôi oan gia có mối thù truyền kiếp hơn.
“Anh ta vừa mới phá hỏng lễ phục mà mình chuẩn bị, thế là mình đành trở về trên xe đổi bộ lễ phục khác.” An Hinh thở phì phò nói: “Mình với anh ta thực sự là không hợp bát tự, mình cũng đã nói với cha rồi, trong nhà mà có anh ta thì không có mình, có mình thì không có anh ta.”
Tô Yên cười cười, có đôi khi cô rất hâm mộ tính cách này của An Hinh, muốn gì làm đó, không phải quan tâm người khác nghĩ gì.
Chỉ có người lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu thương mới có thể có tính cách nhiệt tình như ánh mặt trời như vậy.
Tiệc khiêu vũ đã bắt đầu.
Mờ màn là bài nhảy của Tô Yên.
Âm nhạc uyển chuyển du dương vang lên trong đại sảnh, Tô Yên giang hai cánh tay nhẹ nhàng bước vào sàn nhảy.
Hai tay thon dài, dáng người yểu điệu, cô vừa bước ra đã khiến cho mọi người kinh diễm, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Tô Yên nhảy một bài nhảy cổ điển, theo từng bước nhảy của cô, những con bướm trên lớp voan mỏng cũng nhảy theo, mà Tô Yên giống như hóa thân thành một con bướm, đẹp đến nỗi làm người ta nín thở.
Đã lâu rồi Tô Yên không nhảy, lần nhảy gần nhất là mấy tháng trước bị An Hinh lôi đến sàn nhảy của quán bar.
Dùng bài nhảy cổ điển để mở màn, đây là chuyện rất hiếm thấy, làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, hai mắt tỏa sáng, đây hoàn toàn là một bữa tiệc đáng tham dự.
Dáng người của Tô Yên rất mềm mại, lại linh hoạt, mỗi một động tác nhìn thì dễ dàng, thực tế yêu cầu trong đó lại rất cao, làm cho rất nhiều cô gái nổi tiếng âm thầm thán phục.
Trước ngày hôm nay, ai cũng không biết Tô Yên, mà từ sau hôm nay, không ai là không biết cô.
Điệu nhảy kết thúc, lúc Tô Yên làm ra động tác cuối cùng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh cười không khép được miệng, bọn họ quả thực đã nhặt được báu vật.
Tô Yên vô cùng tự nhiên nở một nụ cười, sau đó lui ra.
Tiếp theo, sàn nhảy nên giao cho những người khác.
Tô Yên ra phía sau nhà nghỉ ngơi, sau đó thay đồ múa, lúc này mới có thời gian rảnh để uống một ly nước cho đỡ sợ.
Tô Yên biết, hôm nay chính là bước ngoặt lớn trong vận mệnh của cô, từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ không thể trôi qua một cách yên bình nữa.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, Tô Yên lấy điện thoại ra nhìn một chút, trống không, không có tin nhắn của anh.
Trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.
Tô Yên buông ly nước xuống, đi phòng khách.
Cậu bé đang ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, nhìn thấy Tô Yên đến đây, kinh sợ đứng lên: “Dì xinh đẹp, con xin lỗi, Tiểu Vũ không cố ý nói dối dì đâu.”
Cậu bé này, thực sự rất thông minh.
Biết cách xem sắc mặt của người khác, thấy hai màu đen trắng trong tròng mắt đảo qua đảo lại, cô lập tức biết tâm tư cậu bé rất sâu.
“Vậy con nói cho dì biết, vì sao con lại phải nói dối? Cha mẹ của con đâu rồi?”
Có lẽ đứa bé này trông giống như đứa con không có duyên gặp mặt kia, đáy lòng Tô Yên bộc phát tình yêu thương của người mẹ.
“Con không có cha mẹ, con là trẻ mồ côi, con có một người anh trai, lúc con đi cùng với anh trai bị tách ra, một cái chú xấu xa kia túm lấy con.” Cậu bé cúi đầu nói: “Cái chú đó nói chỉ cần con chạy lại gọi dì là mẹ, sẽ có đồ ăn ngon, có quần áo mặc, còn có người yêu thương, nếu không sẽ đánh Tiểu Vũ.”
Tô Yên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, có một loại xúc động muốn tiến lên ôm cậu bé vào trong ngực.
Tiểu Vũ lớn lên có vẻ ngoài khiến người khác cực kỳ yêu thích, trắng nõn mềm mềm, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp, thậm chí còn cảm thấy có chút quen thuộc.
Tiểu Vũ làm nũng nói: “Dì xinh đẹp ơi, dì sẽ không tức giận với Tiểu Vũ chứ?”
“Không đâu.” Tô Yên ôm lấy Tiểu Vũ.
“Thật không ạ?” Tiểu Vũ vui sướиɠ hỏi: “Vậy dì xinh đẹp à, dì có thể giúp con tìm anh trai được không?”