Lục Cận Phong được ông cụ Lục chọn làm người thừa kế nhà họ Lục, Lục Minh Khánh cũng chưa từng hâm mộ.
Thủ đoạn mạnh mẽ của Lục Cận Phong trong giới kinh doanh khiến toàn bộ giới kinh doanh phải run sợ, anh ta chưa bao giờ ngưỡng mộ hay ghen ghét.
Dám đấu với Lục Gia Hành, Lục Minh Khánh cũng không ngưỡng mộ.
Duy chỉ có bây giờ, anh ta ngưỡng mộ Lục Cận Phong vì đã quen biết Tô Yên trước.
Lục Cận Phong cũng hiểu được Lục Minh Khánh, vừa nghe được từ miệng anh ta có cái gì không đúng, lập tức cảnh cáo.
“Tiểu Khánh, cậu vẫn là đứa em trai tôi yêu thương nhất.”
Trong nhà họ Lục, Lục Cận Phong cũng tin tưởng Lục Minh Khánh nhất, nếu không cũng không để Lục Minh Khánh tiếp quản tập đoàn Trịnh thị, cũng không để Lục Minh Khánh biết chuyện anh bị què bị hủy dung là giả.
Ánh mắt Lục Minh Khánh mờ mịt: “Anh, em đều hiểu mà.”
Anh ta có thể lui khỏi tranh đấu quyền lợi trong nhà họ Lục, đến giới giải trí tự do vài năm cũng đều là nhờ Lục Cận Phong cho.
Lục Cận Phong vỗ vai Lục Minh Khánh: “Lên đi.”
Lục Minh Khánh lên tầng, vừa vào đã thấy bóng dáng Tô Yên bận rộn.
Tô Yên đang tra cứu tài liệu, cô biết năm thứ tiếng nhưng đôi khi vẫn phải tra qua tài liệu cho chính xác.
Tô Yên cúi đầu bận bịu, cũng không có nhìn thấy Lục Minh Khánh, đang cầm tài liệu chuẩn bị đi phòng tài vụ kiểm tra thông tin, vừa quay đầu đã đυ.ng phải Lục Minh Khánh.
Tài liệu trong tay cô rơi lả tả khắp nơi, Tô Yên vừa thấy đó là Lục Minh Khánh, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ông chủ.”
Cô thật sự gặp phải vận xúi quẩy mà, sáng ra đắc tội với người ta, chiều đến thì đυ.ng phải người ta.
Cả mặt Lục Minh Khánh trầm ngâm, cũng không nói gì.
Trong lòng Tô Yên nghĩ, xong rồi, cô chắc chắn bị đuổi rồi.
Đồng nghiệp Trang Ái Hồng vội chạy qua: “Tô Yên, cô làm ăn kiểu gì vậy, hấp ta hấp tấp, còn không nhặt tài liệu lên, tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục không sao chứ?”
Lục Minh Khánh lấy lại tinh thần, không nóng không lạnh nói: “Trụ sở chính sẽ chọn ra hai người của công ty này để học tại trụ sở chính, những ai quan tâm có thể đăng ký.”
Khi nghe được chuyện này, các nhân viên của công ty đều rất phấn khích.
Trụ sở chính của tập đoàn Lục thị, đây là nơi biết bao nhiêu người muốn chui đầu vào.
Tô Yên nghe được tin này, mắt cũng sáng cả lên.
Sau khi tốt nghiệp, ban đầu cô ấy nộp sơ yếu lý lịch cho tập đoàn Lục thị, nhưng bị gạt xuống, hiện tại cô có cơ hội vào đó, tiến đến một nền tảng lớn hơn, Tô Yên đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Đến trụ sở chính của tập đoàn Lục thị học tập chỉ có hai chỗ nhưng cả công ty có đến hàng trăm người.
Cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Lục Gia Hành cũng không nói tiêu chuẩn đánh giá là gì, ngoài giờ làm việc, mọi người đều đoán xem ai là người có khả năng đến trụ sở chính.
Tô Yên thấy khát nên đi tới phòng trà nước rót nước, nhưng bị Trang Ái Hồng ngăn lại: “Tô Yên, danh sách đến trụ sở chính học tập chỉ có hai người, cô là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, tôi mong cô có thể rút lui, điều kiện mặc cho cô ra, một trăm ngàn, đủ không?”
Trên đời còn có chuyện tốt đến vậy sao?
Tô Yên giật mình, cười nhẹ: “Xin lỗi, tôi cũng muốn vào tổng công ty, tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô."
“Tô Yên.” Trang Ái Hồng trừng mắt nhìn Tô Yên: “Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, một trăm nghìn bằng với tiền lương một năm của cô, cô không được một trăm nghìn, năm sau cô vẫn có cơ hội, sao lại muốn tranh với tôi chứ.”
Thật kỳ lạ.
Vốn là quan hệ cạnh tranh, dựa vào đâu mà cô không cạnh tranh?
Tô Yên cảm thấy Trang Ái Hồng thật sự là cố tình gây sự: “Có tới hai người được chọn, tại sao cô lại lo không thể đi được? Dựa vào đâu mà cô bảo tôi lui thì tôi phải lui?”
“Nào có phải hai xuất, cô thật không biết hay giả vờ vậy, nói là hai xuất nhưng thật ra chỉ có một người được chọn thôi, người kia đã được điều động nội bộ rồi.”
“Quyết định nội bộ?” Tô Yên hơi kinh ngạc: “Sao lại vậy?”
Hơn nữa Lục Minh Khánh chỉ mới nói ra, sao đã được quyết định nội bộ rồi, đã vậy còn bị Trang Ái Hồng biết được?
“Không giấu gì cô, vừa rồi tôi nghe lén được.” Trang Ái Hồng nói: “Tôi nghe được tổng giám đốc Lục gọi điện thoại, đã quyết định nội bộ một suất, cho nên Tô Yên, cô nhất định phải lui.”
Thái độ nhờ người ta giúp vẫn đáng ghét như vậy.
Cô không quen tật xấu này.
“Thứ cho tôi không thể đồng ý." Tô Yên nói tiếp một câu: “Muốn vào trụ sở chính cần dựa vào toàn bộ bản lĩnh thực sự.”
Tô Yên rời khỏi phòng trà nước, Trang Ái Hồng nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Yên rời đi, trong mắt xẹt qua một tia hung ác.
Tô Yên, đây là cô ép tôi.
Trở lại văn phòng, Tô Yên lại bận tối tăm mặt mày, cũng gác chuyện của Trang Ái Hồng ra sau đầu.
Đến giờ tan sở, Tô Yên hoàn thành công việc, thu dọn rời đi.
Xe của Lục Minh Khánh lái ra khỏi bãi đậu xe ngầm, từ xa nhìn thấy Tô Yên đang đứng đợi xe buýt ở ngã tư, anh ta muốn lái xe đến đó, nhưng lại anh quay sau khi nghĩ đến lời cảnh báo của Lục Cận Phong.
Tô Yên đợi Lục Cận Phong ở bên đường, gửi tin nhắn, khoảng mười phút nữa Lục Cận Phong sẽ đến.
Tô Yên đang nhìn xuống thông tin, chợt nghe thấy tiếng còi xe, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Mộc Sinh đang ngồi trong xe.
Lý Mộc Sinh cười vẫy tay về phía Tô Yên: “Tô Yên.”
Tô Yên kinh ngạc bước tới: “Tổng giám đốc Lý, sao ông lại ở đây?”
“Có chuyện liên quan đến bữa tiệc nhận người thân, tìm cô bàn bạc một chút.” Lý Mộc Sinh cười tươi vô cùng: “Lên xe đi.”
Tô Yên do dự ngồi vào, đứng ở ven đường nói chuyện phiếm thật sự không hay cho lắm.
Mà Tô Yên không biết, một cảnh này vừa hay bị Trang Ái Hồng từ công ty ra chụp được.
Trang Ái Hồng chụp liên tiếp mấy tấm hình, góc độ rất đẹp, trong ảnh chỉ có thể thấy Tô Yên ngồi trên xe hơi sang trọng của một người đàn ông, nhưng không có chính diện người đàn ông đó, chỉ có mặt bên.
Đã vậy nhìn sơ qua thì có thể biết là một người đàn ông trung niên đứng tuổi.
Trang Ái Hồng khinh thường nói: “Ngay cả đàn ông trung niên cũng không buông tha, đến công ty vẫn giả bộ thuần khiết, tôi đã nói một người phụ nữ như Tô Yên sao có thể trong sạch, gương mặt chẳng khác nào hồ ly, cô ta an phận mới lạ đó.”
Đồng nghiệp bên cạnh vọng lại: “Tâm cơ của Tô Yên này cũng sâu quá rồi, nói không chừng buổi chiều cô ta cố ý đυ.ng phải Lục nam thần, để dẫn tới sự chú ý của Lục nam thần.”
“Đáng tiếc cho anh bạn trai nghèo rớt mồng tơi của cô ta, aizzz, nhìn đẹp trai vậy mà, thật đáng tiếc, bị cắm sừng mà không biết gì.”
“Đúng vậy, Tiểu Mãn, chúng ta nhất định phải vạch trần con hồ ly tinh Tô Yên này, để cô không thể ở lại công ty được nữa.”
Một đồng nghiệp khác lo lắng: “Lúc trước Lưu Thịnh đắc tội với Tô Yên, cũng chẳng có kết cục tốt gì, chúng ta đừng chọc vào Tô Yên nữa, công ty đột nhiên đổi chủ, tôi cứ cảm thấy chuyện này có lẽ có liên quan đến Tô Yên, không phải lần trước cô ấy còn đeo vòng tay cả triệu à, nói không chừng sau lưng có người đấy, chúng ta không đắc tội nổi đâu.”
Trang Ái Hồng đáp: “Sợ gì chứ, tôi tìm Thái Thanh Trúc hỏi thử rồi, cái vòng tay của Tô Yên là giả chỉ có mấy trăm mà thôi.”
“Đúng đấy, sợ gì, Tô Yên ở công ty lâu vậy rồi nếu sau lưng cô ta thật có người, sao lại có thể làm ổ ở cái công ty nhỏ này, theo tôi thấy cô ta ấy à, chỉ là ỷ vào mình có chút sắc đẹp mà làʍ t̠ìиɦ nhân bên ngoài của nhà giàu mà thôi.”
Trang Ái Hồng đắc chí cười cười: “Tô Yên làm chúng ta mất mặt như vậy, chúng ta chỉ là vạch trần việc ác của cô ta ra mà thôi, về đến noi tôi sẽ nặc danh gửi những tấm ảnh này vào mail công ty, chỉ cần chúng ta không nói thì ai biết được chứ?”
Trang Ái Hồng nghĩ ra cách hay, đến lúc đó Tô Yên không thể ở lại công ty sẽ tự động nghỉ việc, cho dù không ép được Tô Yên rời đi, thì cũng sẽ mất đi cơ hội đến trụ sở.
Tô Yên ở trong xe Lý Mộc Sinh vài phút, xác nhận thời gian và địa điểm tổ chức tiệc.
Ngày Lý Mộc Sinh chọn tương đối gấp, chính là vào cuối tuần.
Cũng tức là nói còn hai ngày nữa.
Tất cả mọi việc của tiệc nhận người thân đều do nhà họ Lý chuẩn bị, Tô Yên chỉ cần có mặt tại buổi tiệc là được.
Tô Yên xuống xe Lý Mộc Sinh không bao lâu thì xe của Lục Cận Phong đi tới.
Cô kéo cửa xe ngồi vào, chỉ thấy Vạn Nhất đã ngồi ở băng ghế sau, mỉm cười chào: “Anh Vạn.”
Tô Yên cười rạng rỡ nhìn Vạn Nhất, tất cả đều là bởi vì Vạn Nhất là bạn của Lục Cận Phong, mà nụ cười rơi vào trong mắt Lục Cận Phong, lại làm bình dấm chua bật mở.
Nhiệt độ bên trong xe giảm xuống đột ngột, vô hình chung tràn đầy sát khí.
Vạn Nhất liếc Lục Cận Phong, tim đập thình thịch, trong lòng sợ hãi.
“Cô Tô.” Vạn Nhất kiên trì đáp lại, cũng nói sang chuyện khác: “Phải rồi, vừa rồi tôi thấy cô Tô xuống từ xe của Lý Mộc Sinh tập đoàn Lý thị, lúc trước nghe lão đại nói, cô Tô đắc tội với nhà họ Lý, Lý Mộc Sinh là tới gây rắc rối sao?”
Vạn Nhất đương nhiên biết, Lý Mộc Sinh không thể nào là đến gây rắc rồi.
Lục Cận Phong đã phái người đến đánh tiếng, nhưng Vạn Nhất vẫn tò mò không hiểu tại sao Lý Mộc Sinh lại tiếp cận Tô Yên.
“Không phải.”
Tô Yên nhớ ra, còn chưa nói với Lục Cận Phong chuyện nhà họ Lý nhận cô làm con gái nuôi.
Tô Yên lên tiếng: “Tuy rằng Lý Văn là người có thù tất báo, không nói đạo lý, nhưng mà tổng giám đốc Lý lại phân rõ phải trái, ông ấy biết được chuyện lần trước là lỗi của con trai ông ấy, cũng không đến gây phiền phức cho tôi, còn tự mình đến cửa xin lỗi, còn nói có duyên với tôi muốn nhận tôi làm con gái nuôi.”
“Gì cơ?”
Vạn Nhất mở to mắt: “Lý Mộc Sinh muốn nhận cô làm con gái nuôi á, lão hồ ly già này, nhặt được món hời lớn vậy”