Tô Yên nhìn điện thoại, bên trên có tin nhắn Sở Hướng Nam gửi đến, dựa vào thông tin cô tìm được Sở Hướng Nam ở chỗ du thuyền.
Tô Yên đứng trên du thuyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua bò bít tết cùng hoa tươi trên bàn.
“Sở Hướng Nam, rốt cuộc anh có ý gì? Hẹn tôi tới nơi này là vì sợ Tô Vân biết được sao?”
Sở Hướng Nam đúng là sợ Tô Vân biết được, cho nên mới chọn nơi này.
“Yên Yên, còn đang tức giận ư?” Sở Hướng Nam cầm món quà đã chuẩn bị xong của mình, mở ra cười nói: “Nhìn xem, đây là anh cố ý chuẩn bị cho em.”
Bên trong hộp quà là một sợi dây chuyền.
Trên một chiếc du thuyền khác, Vạn Nhất chấn động chửi thề: “Má nó.”
Anh ta cũng quá xui xẻo rồi, thế nhưng bắt gặp Tô Yên đang cùng bạn trai cũ hẹn hò.
Việc này nếu như để lão đại biết được thì sẽ đến mức nào nữa?
“Vạn Nhất, phát hiện ra gì vậy?”
Lục Cận Phong đeo mặt nạ, chống gậy đi ra từ bên trong du thuyền.
Vạn Nhất ấp úng: “Không, không có gì.”
Lục Cận Phong nhíu mày: “Đưa ống nhòm cho tôi.”
“Lão đại, anh đừng nên nhìn thì hơn.” Vạn Nhất nuốt nước miếng: “Em lo lắng trái tim anh chịu không nổi.”
Lục Cận Phong giật lấy ống nhòm nhìn qua, đúng lúc thấy được trên du thuyền phía trước, Sở Hướng Nam đang lôi kéo tay của Tô Yên, trước mặt hai người là bữa tối dưới ánh nến, có gió biển thổi, ăn một bữa tối như vậy quả thực là lãng mạn.
Vẻ mặt Lục Cận Phong lúc này trầm xuống, hết sức khó coi, một bộ dáng đừng ai tới gần.
Vạn Nhất cẩn thận ôm lấy trái tim nhỏ yếu đang run rẩy.
Anh ta chỉ hận không thể tự tát mình một cái, không có việc gì lại đi nhìn lung tung như vậy hả?
“Lão đại, người mua của Lục Gia Hành đến rồi.” Hạ Vũ từ trong du thuyền đi ra: “Hạ Huy gửi tin tức đến nói, Lục Gia Hành cũng đã đến bến tàu, tự mình gặp mặt.”
Lục Cận Phong lạnh mặt, ném ống nhòm sang cho Vạn Nhất, quay người bước vào du thuyền.
Vạn Nhất vỗ vỗ trái tim nhỏ, cảm kích nhìn về phía Hạ Vũ: “Hạ Vũ, tới thật đúng lúc, cảm ơn.”
Hạ Vũ không hiểu chuyện gì.
Mà Tô Yên ở bên này, Sở Hướng Nam còn đang không biết xấu hổ nói ra những lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tô Yên: “Yên Yên, diễn kịch cũng giống lắm, nhưng một vừa hai phải thôi, em nghĩ rằng anh thực sự tin em thích người đàn ông kia à? Người anh thích là em, cũng hứa với em, chỉ cần anh tiếp quản nhà họ Sở, anh nhất định sẽ cưới em.”
“Sở Hướng Nam, anh đang nằm mơ đúng không, hay là uống rượu chưa tỉnh?”
Tô Yên đẩy Sở Hướng Nam ra, châm chọc nói: “Lúc trước những gì cần nói tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi với anh không còn quan hệ gì nữa, anh yêu ai cưới ai mặc kệ anh, còn nữa, nếu sau này dám đυ.ng tới Tô Duy nữa thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
“Tô Yên, đừng không biết phải trái như vậy.” Sở Hướng Nam mất đi sự kiên nhẫn, trên mặt lộ ra sự tức giận: “Nhà họ Tô đã cắt đứt quan hệ với em rồi, ngoại trừ ỷ lại vào anh em có thể tìm ai được nữa? Tính tình của Tô Vân em cũng hiểu rồi đó, em đắc tội với nhà họ Lý, chỉ với người bạn trai nghèo túng không nhà không xe kia của em, anh ta giúp được cho em chắc?”
Lúc Sở Hướng Nam nói ra lời này, trong giọng nói tràn ngập sự châm biếm và khinh thường.
Vẻ mặt tỏ ra mình là kẻ bề trên, không khác gì Tô Vân kia.
Tô Yên nhìn chằm chằm Sở Hướng Nam, giọng điệu lạnh lùng nói: “Lúc ở trước mặt Lý Văn co đầu rụt cổ cũng không thấy anh có khẩu khí lớn như vậy cơ đấy. Sở Hướng Nam, anh ấy dám vì tôi mà ra mặt đánh Lý Văn, anh dám không? Căn bản là anh không dám đắc tội với nhà họ Lý, ngay cả Tô Vân anh cũng không dám đắc tội.”
Sở Hướng Nam ngụy biện nói: “Anh là suy nghĩ cho toàn cục, cái loại có sức lực mà không biết suy nghĩ đó thì sao có thể gọi là bản lĩnh.”
Tô Yên nở nụ cười: “Lần đầu tiên tôi gặp một người nhát gan nhu nhược lại có thể ăn nói trơn tru thành ưu điểm như thế.”
Sở Hướng Nam nghe vậy thì không nhịn được, nhớ tới ngày đó mình lộ ra vẻ sợ sệt trước Lý Văn, lại bị Tô Yên chế giễu, thẹn quá hóa giận: “Tô Yên, em đắc tội với nhà họ lý, nhà họ Lý chắc chắn sẽ tìm em tính sổ, chỉ cần em tỏ ra khuất phục yếu thế, anh tìm cha anh ra mặt, chúng ta cùng đến nhà họ Lý một chuyến, thay em giải quyết.”
“Sở Hướng Nam, ở trong lòng anh, tôi còn kém hơn nhiều so với dã tâm của anh, anh cũng không thật lòng mà đối đãi với Tô Yên tôi, đừng ở đây giả vờ thâm tình nữa, anh chỉ là không cam lòng mà thôi, nếu như tôi vì anh mà tìm chết, trong lòng anh có lẽ ngay lập tức cảm thấy thoải mái.”
Lời nói của Tô Yên đã vạch trần tâm tư của Sở Hướng Nam.
Anh ta đúng là không cam lòng.
Đảo mắt một cái Tô Yên đã chạy theo người khác, không thèm ngó ngàng gì tới anh ta nữa, bảo anh ta làm sao cam lòng?
Yêu nhau với Tô Yên một năm, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng chạm qua, Tô Yên lại xinh đẹp như vậy, sao anh ta có thể để người khác dễ dàng được lợi?
Sở Hướng Nam đã sớm tính toán xong rồi, với tình cảm của Tô Yên dành cho anh ta, chỉ cần anh ta cố gắng dỗ dành một chút, có thể làm cho Tô Yên cam tâm tình nguyện làm người thứ ba chờ anh ta.
Trái ôm phải ấp, hưởng thụ việc hai chị em tranh giành tình cảm vì anh ta, cuộc sống như vậy, có người đàn ông nào không muốn?
Nhưng nào ngờ, Tô Yên lại phủi sạch quan hệ với anh ta.
Anh ta đã coi thường Tô Yên rồi.
Bây giờ Tô Yên lại vạch trần tâm tư của anh ta làm cho vẻ mặt của Sở Hướng Nam càng trở nên xấu đi, anh ta cũng không thèm ở trước mắt Tô Yên giả vờ nữa.
“Tô Yên, em có thể làm cho đàn ông si mê trước khuôn mặt đẹp của mình, cũng có người sẽ khâm phục trước sự thông minh và lòng can đảm của em, đáng tiếc, em không có bối cảnh, ở một nơi như Đế Đô này, không có bối cảnh, cái gì cũng không thể làm.”
Sở Hướng Nam cười nhạo một tiếng: “Em có thể lựa chọn theo anh, hưởng thụ cuộc sống sung sướиɠ an nhàn, hay là cùng với người bạn trai nghèo túng không nhà không xe đó của em trải qua cuộc sống khốn khó, em chỉ có một cơ hội lần này mà thôi.”
Nếu so về vẻ bề ngoài, Tô Vân có chút kém hơn với Tô Yên, đầu óc cũng không nhanh nhạy bằng, loại người giống như Tô Vân này, thích hợp nhất là làm vợ.
Mà Tô Yên, thích hợp nhất là làm một trợ thủ đắc lực, để cho người ta như hổ thêm cánh.
Tô Yên không chút do dự: “Hy vọng từ nay về sau cậu Sở đừng quấy rầy đến tôi và cuộc sống hạnh phúc của tôi với bạn trai nữa.”
Bỏ ngoài tai những lời này, Tô Yên xoay người xuống khỏi du thuyền.
“Tô Yên.”
Sự dứt khoát không chút lưu luyến của Tô Yên kí©h thí©ɧ lòng tự trọng đàn ông của Sở Hướng Nam, cánh tay nhanh chóng bắt lấy bả vai của Tô Yên, thốt lên: “Chỉ cần em theo anh, anh sẽ ly hôn với Tô Vân.”
Đôi mắt Tô Yên hơi nhíu lại.
Ly hôn?
Cô mới không tin, cũng không quan tâm.
“Buông tay.” Tô Yên tức giận.
Sở Hướng Nam không chịu buông ra, đàn ông ai cũng có du͙© vọиɠ chinh phục, cũng không muốn bị xem thường.
“Tô Yên, em bướng bỉnh cái gì, anh có thể cho em…”
Bình bịch!
Sở Hướng Nam còn chưa nói xong, Tô Yên trực tiếp dùng chân đá bay người này, ùm một tiếng rơi vào trong nước.
“Tốt nhất anh đừng trêu chọc tới tôi nữa, nếu không gặp một lần đá một lần.”
“Tô Yên!”
Sở Hướng Nam giãy dụa ở trong nước, nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Yên rời đi, trong mắt xẹt qua một tia âm u, hổn hển nói: “Em sẽ phải hối hận.”
Tô Yên cũng không quay đầu, cô sẽ không hối hận.
Cô chỉ hối hận mình không nhìn rõ bộ mặt của Sở Hướng Nam sớm một chút.
Thực ra Lục Cận Phong vẫn luôn dùng ống nhòm quan sát tình hình bên này, thấy Sở Hướng Nam bị đá vào trong nước, tâm trạng cực kỳ tốt, lạnh lùng ra lệnh: “Để cho Sở Hướng Nam ngâm trong nước lâu một chút đi.”
Vạn Nhất lập tức nghe hiểu, cười nói: “Hiểu rồi, lão đại, chắc chắn làm cho anh ta ngâm đến rạng sáng.”
Dám đùa giỡn người phụ nữ của lão đại, muốn chết.
Tô Yên vừa mới đi lên bờ, đột nhiên trên bến tàu xuất hiện mười mấy chiếc xe sang trọng lái về hướng bên này.
Trong lòng Tô Yên hơi nghi hoặc, dựa vào trực giác, cô nhanh chóng né sang một bên trốn đi.
Mười mấy chiếc xe sang trọng dừng lại, mấy chục tên vệ sĩ từ trên xe bước xuống, khí thế to lớn.
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, lập tức có vệ sỹ tiến lên bung dù.
Lúc này trời không mưa cũng không có mặt trời, đêm hôm khuya khoắt, Tô Yên cũng không biết vì cái gì lại phải bung dù.
Chỉ đơn thuần là để hù người?
Tô Yên cúi lưng trốn xuống đằng sau thùng đựng hàng ở bến tàu, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên một chút, cảm thấy có hơi quen thuộc.
Tô Yên nghĩ nghĩ, đây không phải là người đứng thứ hai nhà họ Lục, Lục Gia Hành sao?
Cô đã thấy qua ở chương trình tọa đàm.
Theo lời đồn người cầm quyền lớn nhất nhà họ Lục bị tai nạn xe cộ què chân hủy dung không còn sống được lâu, Lục Gia Hành này là người có khả năng tiếp quản toàn bộ nhà họ Lục.
Nhà họ Lục này là một gia tộc lớn rất phức tạp, Lục lão đại chỉ có một đứa con trai là cậu cả nhà họ Lục, nếu thật sự chết đi, chắc chắn sẽ bị chi thứ từng bước xâm chiếm.
Mà Lục lão nhị, Lục Gia Hành là người có dã tâm lớn nhất.
Tô Yên hiểu biết không nhiều lắm, nhưng không phải không hoàn toàn biết gì.
Gia tộc nhỏ vì tranh giành lợi ích mà mặt đỏ tai hồng, càng đừng nói tới gia tộc lớn như nhà họ Lục này, hẳn là đấu nhau đến ngươi chết ta sống mới thôi.
Bày ra cục diện lớn như vậy, chắc chắn xảy ra chuyện lớn.