Chương 31: Nhục nhã

CHƯƠNG 31: NHỤC NHÃ

Thẩm Phi đỏ mặt ngại ngùng ngồi ở bên giường, bà mối nói một đống những lời chúc mừng, nàng nghe đến hai má đều đỏ lên. Nàng rốt cuộc được như ý nguyện gả cho trượng phu tốt.

Tuy rằng Thích Giác là một người mù, nhưng gia thế tốt, quan trọng là có tiền. Nhìn những thứ chàng đưa cho Thẩm Khước, thật sự khiến Thẩm Phi đỏ mắt ganh tỵ!

Theo lý mà nói, ý của mẹ đẻ nàng là không nên treo cái danh đích nữ sống dưới danh nghĩa của Hà thị, nhưng ai bảo thế gian này lại có nhiều biến đổi như vậy? Nếu không phải do trận hoả hoạn năm đó, nàng đương nhiên sẽ không có được cái danh đích nữ. Cực khổ ngày trước Bạch di nương nhận được, cùng với đệ đệ bị chết yểu khi vừa mới ra đời kia luôn không ngừng nhắc nhở nàng cần phải gắt gao nắm lấy hết thảy mọi cơ hội để hưởng phúc. Vì vậy những năm này, trên danh nghĩa nàng không hề sống với thân phận thứ nữ. Ngược lại, nàng thật sự đem bản thân mình biến thành đích nữ mà sống.

Nàng mới không phải là thứ nữ gì đó, nàng chính là trưởng nữ của Thẩm gia! Vì vậy Thẩm Phi tuyệt đối không cam chịu gả cho một người như vậy!

Lưu Nguyên Chí kia là cái thá gì chứ! Bộ dáng lấm la lấm lét kia, nhìn thấy liền ghê tởm! Không hề có danh giá của một thế gia đệ tử, ngược lại một thân khí chất lưu manh. Cả ngày chơi đùa kỹ nữ, chỉ mới mười tám tuổi, người trong phòng đều đã một đống, ngay cả con trai cũng đã có ba người!

Khăn đội đầu bị nhấc lên, cắt đứt tâm tư của Thẩm Phi. Nàng vội vàng bày ra một khuôn mặt tươi cười, trong ngại ngùng mang theo chút mong chờ ngẩng mặt nhìn về phu quân của mình. Sau đó, nụ cười trên mặt nàng liền cứng đờ ở đó.

“A!” Nàng kinh hô một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng lên!

Người này là ai? Người bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập này rốt cuộc là ai!

Lưu Nguyên Chí hừ lạnh, nói: “Sao, nhìn thấy ta rất kinh ngạc?”

Bà mối và hạ nhân trong phòng đều ngây người, kinh ngạc nhìn phản ứng của Thẩm Phi. Bà mối kéo ra một nụ cười, vội vàng nói: “Tân nương của chúng ta chắc là đang ngại ngùng căng thẳng! Lưu đại gia chớ trách chớ trách!”

“Lui xuống hết đi.” Lưu Nguyên Chí ôm cánh tay, từ trên cao nhìn xuống nói.

Bà mối và hạ nhân trong phòng đành phải lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Lưu Nguyên Chí và Thẩm Phi, Thẩm Phi vẫn chưa định thần lại, nàng gắt gao trừng mắt nhìn Lưu Nguyên Chí, không muốn tin rằng mọi thứ nhìn thấy trước mắt là thật!

“Sao ta lại ở đây? Kiệu hoa đi sai đường rồi! Đưa ta về Trầm Tiêu phủ!” Thanh âm của Thẩm Phi run rẩy, cả người đều đang phát run.

Cho dù bình thường nàng tự xưng lão luyện, kiêu ngạo ương ngạnh, rốt cuộc cũng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, giờ khắc này đã sớm hoảng sợ.

Lưu Nguyên Chí vươn tay ra, đặt xuống trên cổ của Thẩm Phi, kéo nàng đứng dậy. Khiến vòng cổ trân châu Thẩm Phi mang trên người bị đứt rơi đầy xuống đất.

“Cái gì lại ở đây?” Lưu Nguyên Chí cười lạnh, “Thẩm Phi, lúc ngươi tám tuổi đã định sẽ gả cho ta. Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, ngươi luôn miệng nói muốn đi đến phủ của nam nhân khác, có phải quá không để người phu quân này vào trong mắt không, hả?”

“Ta….ta…” Thẩm Phi bị Lưu Nguyên Chí bóp cổ khiến sắc mặt tím tái, cơ hồ không thở nổi. Nàng nhìn đôi mắt thâm đen và gương mặt trầy sát của Lưu Nguyên Chí, chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi!

“Tiện nhân!” Lưu Nguyên Chí đẩy Thẩm Phi ngã xuống trên giường, trực tiếp xé y phục trên người nàng ra.

“Không được!” Hai tay của Thẩm Phi giữ chặt lấy cổ áo của mình, liều mạng chống cự. Nàng hô lớn: “Ta không muốn gả cho ngươi! Ngươi buông ra ra! Buông ra! Là kiệu hoa đi sai rồi! Mau đem kiệu hoa trở lại!”

“Chát!” Lưu Nguyên Chí tát một cái vào trên mặt Thẩm Phi, gương mặt trắng nõn của Thẩm Phi lập tức sưng lên. Vết máu đỏ tươi từ khoé miệng của nàng chảy ra, rơi xuống trên chiếc chăn hỉ màu đỏ.

Lưu Nguyên Chí chỉ dùng một tay đã giữ được hai tay của Thẩm Phi, giam hai tay của nàng trên đỉnh đầu. Cánh tay khác của hắn chỉ vài động tác đã xé nát y phục trên người Thẩm Phi. Động tác của hắn thô lỗ, lúc xé rách giá y đã khiến da thịt trắng nõn của Thẩm Phi bị siết chặt tạo ra từng vết đỏ.

“Không!” Thẩm Phi khóc lóc hét chói tai. Nàng vặn vẹo thân thể của mình, trốn tránh ánh mắt cay độc của Lưu Nguyên Chí.

“Loại thân thể dơ bẩn không biết đã bị bao nhiêu người nhìn qua, che cái gì mà che!” Lưu Nguyên Chí cầm lấy gậy vàng còn chưa kịp thu lại ở một bên đánh vào đôi chân đang liều mạng đá của Thẩm Phi.

“Đá, cho ngươi đá!” Lưu Nguyên Chí nộ khí đùng đùng. Cơn tức này, hắn nhịn đã lâu lắm rồi!

Lưu Nguyên Chí bị hai người Thẩm Hưu và Yên Đoạt bắt nhốt, hung ác đánh một trận, bây giờ cả hai mắt đều bầm tím, một bên mặt đều là vết xước, trên vết thương đã bôi thuốc, khiến miệng vết thương trắng bệch. Lúc này trên mặt hắn lộ ra hung ác, đáng sợ như tu la đến từ địa ngục.

“Không, ta, ta không đá nữa, không đá nữa!” Thẩm Phi kêu khóc. Thân thể của nàng khẽ bất động, thật sự không dám đá lộn xộn nữa.

Lưu Nguyên Chí âm trầm cười cười, hắn một tay kéo Thẩm Phi đứng dậy, lại ném nàng xuống mặt đất như ném một miếng giẻ rách.

Hắn ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn Thẩm Phi đang run cầm cập dưới chân mình, lạnh lùng nói: “Không phải ngươi thích nhảy múa sao? Còn thích phô bày thân thể của mình nhảy múa ở trước mặt mọi người. Nhảy đi! Ngay bây giờ, nhảy cho ta xem!”

Thẩm Phi cuộn tròn, ôm lấy bản thân mình. Nàng sợ hãi nhìn Lưu Nguyên Chí, chỉ cảm thấy người trước mặt là một ác ma!

“Không nhảy?” Lưu Nguyên Chí nheo mắt, tròng mắt nhỏ vừa xoay chuyển đã tràn đầy tà khí.

“Ta nhảy! Ta nhảy!” Thẩm Phi sớm đã bị doạ sợ mất mật, được coi là công chúa cao quý sống trong nhung lụa nhiều năm, nàng nơi nào gặp phải ngược đãi như vậy? Tâm tư sớm đã loạn, trừ bỏ sợ hãi, trong đầu nàng là một mảnh trống rỗng.

Nàng đứng dậy, chậm chạp mà nhảy múa. Chẳng qua mỗi một động tác đều run rẩy, mang theo sợ hãi.

Điệu múa này, nàng luyện tập hơn nửa năm. Nàng chỉ hi vọng ở trên Hương Lô yến được những thế gia kia tán thưởng, chỉ cần có thế gia khác để lộ ra ý tứ muốn nhận nàng làm nương tử, di nương của nàng có thể đi cầu phụ thân, cầu phụ thân nghĩ cách giải trừ hôn ước của nàng và Lưu Nguyên Chí!

Nhưng ….

Vì sao, vì sao cuối cùng nàng vẫn gả đến Lưu gia? Gả cho Lưu Nguyên Chí?

“Hừ, ngươi đang nhảy cái quỷ gì vậy! Sao lúc lấy lòng người khác lại tận tâm như vậy, lấy lòng phu quân lại không tình nguyện sao?” Lưu Nguyên Chí đá một cái vào đôi chân đang khom xuống của Thẩm Phi, nàng lảo đảo một cái liền ngã quỵ xuống đất.

Nhìn thấy Lưu Nguyên Chí đứng dậy, từng bước đi về phía mình. Thẩm Phi không ngừng lùi về phía sau, nàng khóc nói: “Không có, ta không có không tình nguyện….”

“Vậy sao?” Lưu Nguyên Chí kéo Thẩm Phi đứng dậy, hắn vươn tay gần như ôn nhu mà vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Phi.

Nhưng ôn nhu của hắn lại chỉ có thể khiến Thẩm Phi cảm thấy run rẩy.

Nàng nghe thấy thanh âm trầm thấp quỷ mị của hắn nói: “Vậy sau này mỗi ngày đều nhảy múa cho phu quân xem, thế nào? Được không?”

Thẩm Phi chậm chạp gật đầu, nhìn con ngươi đỏ ngầu của Lưu Nguyên Chí, nàng không dám không gật đầu.

Lưu Nguyên Chí cười, cười đến mức quỷ dị. Hắn đẩy Thẩm Phi đến trên tường, cả người dán vào trên người nàng. Sau đó bàn tay thô ráp bắt đầu vuốt ve từng chút một thân thể đang run rẩy của Thẩm Phi. Nhìn thấy Lưu Nguyên Chí đến gần ngay trước mắt, Thẩm Phi tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi chuyện sắp đến.

Nhưng chuyện trong tưởng tượng lại không xảy ra, lông mi của Thẩm Phi run rẩy, có chút ngờ vực mở mắt ra.

Trong mắt Lưu Nguyên Chí tràn đầy khinh bỉ, hắn nói: “Ngươi tưởng rằng ta sẽ chạm vào ngươi sao? Thứ dơ bẩn!”

Lưu Nguyên Chí ném Thẩm Phi xuống đất, lấy khăn trên giá lau lau tay. Hắn ghét bỏ nhìn Thẩm Phi, đá cửa bỏ đi.

Thẩm Phi cuộn tròn trên mặt đất, cả người co lại ôm lấy cơ thể mình. Nàng không động đậy, giống như một người đã chết, qua rất lâu rất lâu. Nàng đột nhiên mạnh mẽ ngồi dậy.

“Quất Diệp! Quất Diệp!” Thẩm Phi gọi lớn.

“Cô nương, cô nương! Nô tì ở đây!” Quất Diệp xông vào, đau lòng đỡ Thẩm Phi đứng dậy, nàng khóc nói: “Cô gia, cô gia người sao có thể đối xử với cô nương như vậy!”

“Quất Diệp! Quất Diệp!” Thẩm Phi gắt gao bắt lấy tay của Quất Diệp, “Nhanh, nhanh tìm y phục cho ta, dẫn ta đi! Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!”

Quất Diệp ngây người, vội nói: “Cô nương, bây giờ người đã gả cho Lưu đại rồi, sao có thể quay về…..chẳng lẽ cô nương muốn hoà ly?”

“Không!” Thẩm Phi thét chói tai nói: “Ta không gả cho Lưu gia! Thánh thượng chỉ hôn, đem ta chỉ hôn cho con trai thứ sáu của Trấn Quảng Vương! Thật sự là kiệu hoa đưa nhầm rồi!”

Như nghĩ đến cái gì, Thẩm Phi đột nhiên bình tĩnh lại. Nàng hỏi Quất Diệp: “Nếu như thật sự là kiệu hoa đưa nhầm, vì sao Lưu Nguyên Chí một chút cũng không bất ngờ? Hắn….căn bản đã biết người hôm nay hắn lấy là ta!”

“Cô nương….” Quất Diệp hoảng sợ, nàng ngoại trừ nắm chặt tay của Thẩm Phi ra, hoàn toàn không biết nên an ủi nàng thế nào.

Thẩm Phi vô lực ngã ngồi trên đất, tự nói với mình: “Đây là một âm mưu! Âm mưu! Nhưng….rốt cuộc có bao nhiêu người biết được sự thật? Có phải tất cả mọi người đều đã biết, chỉ có ta là chẳng hay biết gì?”

Bàn tay Thẩm Phi đặt trên đầu gối gắt gao nắm thành quyền, trong ánh mắt của nàng từ từ dâng lên cừu hận, nồng đậm không tan biến được.

Sáng sớm ngày thứ hai, sự tình đã truyền đến trong cung.

La Hoàng Hậu một bên nhìn vào gương cẩn thận trang điểm khuôn mặt của mình, một bên nghe tiểu thái giám bẩm báo.

“A, có ý tứ.” La Hoàng Hậu giễu cợt một tiếng: “Lên nhầm kiệu hoa? Cũng thật sự quá trùng hợp rồi.”

Tiểu thái giám muốn nói lại thôi.

“Còn có chuyện gì?” La Hoàng Hậu cũng không nhìn hắn, lấy một chiếc lược bằng châu thoa trong hộp ra, chải từng sợi tóc ngay ngắn lại.

Tiểu thái giám nhíu mày nói: “Bẩm hoàng hậu nương nương, tuổi của hai vị cô nương cách nhau nhiều như vậy, vóc người vừa nhìn đã biết là không đúng. Xuống kiệu hoa rồi đương nhiên phải nhận ra ai là ai. Nhưng….hai bên đều coi như chuyện gì cũng không xảy ra mà bái đường.”

“Ồ?” Động tác của La Hoàng Hậu khẽ dừng lại.

“Hơn nữa trên hỉ đuốc, đũa bạc của Trầm Tiêu phủ đều khắc chữ “Khước”. Tiểu thái giám nhìn sắc mặt của La Hoàng Hậu, nói: “Trầm Tiêu phủ và Thẩm gia bây giờ đều đồng nhất nói trên thánh chỉ trước đây viết chính là đem Thẩm Khước gả cho Thích Giác-con trai thứ sáu của Trấn Quảng Vương.”

La Hoàng Hậu vỗ bàn một cái, gầm lên: “Nói bừa! Ý chỉ kia là bổn cung tự tay mình viết ra làm sao có thể là Thẩm Khước! Rõ ràng là Thẩm Phi bị xấu mặt kia! Là Trấn Quảng Vương phi đích thân đến đây cầu bổn cung, bổn cung mới chuẩn hôn sự này! Ý của bọn họ là bổn cung viết sai chữ sao?”

“Hoàng hậu nương nương bớt giận!”

Một đoàn cung nữ thái giám đều quỳ trên đất.

La Hoàng Hậu hít sâu một hơi, nói: “Thật to gan! Đi lấy hai đạo thánh chỉ kia về đây! Bổn cung thật muốn biết rốt cuộc là ai dám khi quân phạm thượng thay đổi thánh chỉ! Bổn cung nhất định sẽ tru di cửu tộc cả nhà hắn!”

“Vâng!”

La Hoàng Hậu chần chừ một lát, lại nói: “Đi lấy phần thánh chỉ của Thẩm gia là được rồi, trước đừng đi Trầm Tiêu phủ.”

La Hoàng Hậu phái người lấy thánh chỉ về, đương nhiên không thể quang minh chính đại mà lấy, mà là sai những ám vệ đứng đầu trong cung đi làm. Nhưng cho dù là ám vệ chuyên làm những chuyện người khác không thấy được, La Hoàng Hậu cũng không dám khinh suất lén lút lấy đồ ở Trầm Tiêu phủ.

Sau khi ám vệ âm thầm mang đạo thánh chỉ kia của Thẩm gia quay về, La Hoàng Hậu tỉ mỉ phân biệt bút tích trên thánh chỉ, bà kinh ngạc phát hiện bút tích này so với bà thật sự giống nhau như đúc! Ngay cả bản thân bà cũng không phân biệt rõ được!

Nhưng bà biết thánh chỉ này là giả! Là giả!

Nhưng, cho dù Thích Giác hay Thẩm gia to gan lớn mật tìm người giỏi bắt chước bút tích của người khác tạo ra thánh chỉ giả này, nhưng ngọc tỷ ở đây lại không phải là giả. Rốt cuộc đối phương là loại người gì? Không chỉ có thể bắt chước bút tích của mình, còn có thể lén lấy ngọc tỷ?

La Hoàng Hậu kinh ngạc đến đổ mồ hôi lạnh.

“Mẫu hậu! Mẫu hậu!” Thích Nhã Định một đường chạy chậm xông vào, nàng nhìn một hàng cung nữ thái giám đang quỳ trên đất, lại nhìn thánh chỉ đang đặt trên bàn. Sau đó đi đến bên cạnh La Hoàng Hậu nói: “Mẫu hậu, hôm nay nhi thần muốn xuất cung một chuyến.”

“Nhàn rỗi không có việc chạy ra ngoài cung làm gì!” Trong lòng La Hoàng Hậu đang rất phiền não, tuỳ ý đáp một câu.

Thích Nhã Định nhìn La Hoàng Hậu, cười nói: “Tiểu hoàng điệt rốt cuộc đã lấy nương tử rồi, con là cô cô đương nhiên phải đi chúc mừng một phen. Khách khứa hôm qua ở Trầm Tiêu phủ rất nhiều, mẫu hậu lại không cho phép con đi góp vui. Vậy nhi thần chỉ có hôm nay để đi thôi nha.”

La Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn Thích Nhã Định, nàng lại ngọt ngào cười rộ lên, nghênh đón ánh mắt có hàm ý khác của bà.

“Con!” Ngón tay của La Hoàng Hậu chỉ vào Thích Nhã Định đều đang phát run.

“Mẫu hậu người làm sao vậy!” Thích Nhã Định tiến lên trước nắm lấy tay của La Hoàng Hậu, thuận thế ngồi xuống bên cạnh bà. Nàng cười hì hì nói: “Mẫu hậu không phải thường dạy nhi thần nếu tức giận sẽ có vết nhăn sao?”

La Hoàng Hậu nhìn khuôn mặt ngập tràn tươi cười của Thích Nhã Định, chỉ đành bất đắc dĩ cho qua. Sao bà lại quên mất, trên đời này người có thể bắt chước bút tích của bà đến mức thật giả khó phân biệt chỉ có nữ nhi bảo bối này của mình mà thôi! Mà nếu Thích Nhã Định là người lén dùng ngọc tỷ, vậy thì mọi chuyện đã rõ….

“Lặng lẽ trả thánh chỉ này về Thẩm gia.” La Hoàng Hậu thu lại kinh sợ, sắc mặt dần dần trở nên bình tĩnh.

“Vâng!” Ám vệ lĩnh mệnh, cầm lấy thánh chỉ, lặng lẽ không tiếng động lui xuống.

La Hoàng Hậu vẫy vẫy tay, nói: “Các ngươi đều lui xuống đi.”

Trong Thê Phụng cung chỉ còn lại La Hoàng Hậu và Thích Nhã Định.

La Hoàng Hậu đẩy Thích Nhã Định ra, trừng mắt nhìn nàng, hỏi: “Nói thật đi, có phải con làm không!”

Thích Nhã Định nghênh đón ánh mắt của La Hoàng Hậu, to gan thừa nhận: “Vâng, là nhi thần làm.”

“Con!” La Hoàng Hậu không ngờ Thích Nhã Định vậy mà một lời thừa nhận, bà không thể tưởng tượng được nhìn Thích Nhã Định, nói: “Con có biết chuyện con làm là khi quân phạm thượng không! Phải tru di cửu tộc!”

Thích Nhã Định rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Dù sao, cũng không có ai dám tru di cửu tộc nhi thần…”

La Hoàng Hậu nặng nề thở dài một tiếng, hỏi: “Rốt cuộc con vì cái gì mà lại làm như vậy? Là tiểu hoàng điệt kia bảo con làm như vậy? Đứa trẻ này quả thực bụng dạ khó lường!”

“Mẫu hậu người đừng hỏi vì sao nữa, chuyện này quả thật là do nhi thần làm. Mẫu hậu cứ trách phạt con đi.” Thích Nhã Định nói.

“Hoàng thượng giá lâm”Lên Nhầm Kiệu Hoa - Chương 31: Nhục nhã

La Hoàng Hậu vừa muốn hung hăng dạy dỗ Thích Nhã Định một trận, liền nghe thấy giọng nói the thé của thái giám vang lên. La Hoàng Hậu vội vàng kéo Thích Nhã Định đứng dậy, dán sát vào bên tai nàng, nói: “Con cẩn thận cái miệng của mình, cái gì cũng không được nói bậy!”

“Đều nghe mẫu hậu!” Thích Nhã Định cười ngọt ngào, nàng biết mẫu hậu của nàng thương nàng nhất, mặc kệ nàng phạm lỗi lớn đến chừng nào, mẫu hậu đều sẽ không trách phạt nàng!

“Kéo Thích Nhã Định nói cái gì bí mật thế?” Lúc hoàng đế của Đại Thích vương triều tiến vào trên mặt mang theo vẻ giận dữ, loại giận dữ này khi nhìn thấy Thích Nhã Định liền hoà hoãn hơn một chút.

“Phụ hoàng!” Thích Nhã Định quấn lấy cánh tay của Thích Vương, làm nũng nói: “Nhã Định vừa mới cáo trạng với mẫu hậu! Gần đây phụ hoàng không thương nhi thần nữa, cũng không đi thăm con nữa!”

“Con nha đầu này!” Thích Vương cười nói: “Ra ngoài chơi đi, phụ hoàng và mẫu hậu con nói chút chuyện.”

“Nhi thần cáo lui!” Thích Nhã Định hành lễ, chớp chớp mắt với La Hoàng Hậu, sau đó cước bộ nhanh nhẹn ra khỏi Thê Phụng cung, trực tiếp xuất cung.

La Hoàng Hậu đỡ hoàng đế ngồi xuống, dịu dàng hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy, là người có mắt không tròng nào khiến người không vui sao.”

“Hừ.” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay lâm triều, có sáu đại thần xin nghỉ. Nàng biết vì sao không? Vậy mà lại vì ngày hôm qua uống rượu say ở Trầm Tiêu phủ, đến giờ vẫn chưa tỉnh rượu!”

Nghe thấy ba chữ “Trầm Tiêu phủ”, La Hoàng Hậu liền nhớ đến hai đạo thánh chỉ nguỵ tạo kia. Nụ cười trên mặt bà liền cứng đờ lại.

La Hoàng Hậu vội nói: “Đứa trẻ Thích Giác kia cũng thật là, lại dám chuốc rượu cho mệnh quan triều đình, cho dù là hôn yến thì thế nào, không biết sáng hôm nay bọn họ phải lâm triều sao? Không ngăn cản, cũng không biết là có rắp tâm gì! Bệ hạ, người nên nghiêm khắc trị tội nó!”

Hoàng đế thở dài một hơi, nói: “Đứa trẻ này bình thường vô thanh vô tức, lần đại hôn này giống như là làm cho người khác xem. Nàng không biết hôn yến của nó đều mời những dạng người gì. Danh môn thế gia, mệnh quan triều đình, phe phái giang hồ, học giả ở ẩn, thậm chí còn có gia quyến của vài vị tướng quân đang đóng giữ ở biên cương. Cũng không biết thị uy với ai!”

“Đây….” La Hoàng Hậu có chút kinh ngạc, bà ngờ vực hỏi: “Tiêu gia không phải là dòng dõi thương nhân sao? Làm sao lại liên quan đến nhiều thế lực như vậy?”

Lời vừa ra khỏi miệng, La Hoàng Hậu phát giác bản thân thế nhưng lại dùng từ “thế lực” nghiêm trọng như vậy.

Hoàng đế lo lắng nói: “Lão tứ cũng thật không để tâm, sao lại sinh sự với đứa nhỏ Thích Giác đến loại tình cảnh này. Nếu như có thể lôi kéo thế lực của Tiêu gia thì tốt biết bao. Lúc đứa trẻ kia tổ chức đại hôn, vậy mà ngay cả thiệp mời đều không gửi cho lão tứ, có điều dựa vào tính khí của lão tứ, cho dù đứa trẻ Thích Giác kia đích thân đi mời, lão tứ cũng sẽ không đi.”

Hoàng đế lại thở dài một tiếng: “Thật đáng tiếc.”

“Bệ hạ, theo thần thϊếp thấy, là người nghĩ nhiều rồi. Tiêu gia kia suy cho cùng là thương nhân không được chào đón nhất, không có được thể diện. Cho dù có nhiều người hơn nữa, thế lực có mạnh hơn nữa tham gia hôn yến của nó cũng không đại biểu được cái gì. Cũng chỉ là…..tiểu thương nhân mà thôi.”

“Cách nhìn của phụ nhân!” Hoàng đế cực kỳ không tán đồng.

Ông nói: “Nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời thoải mái, hay là phú thương thoải mái? Thợ công xây thành dựng cầu thoải mái, hay là phú thương thoải mái? Tiên sinh hai bàn tay trắng cơm canh đạm bạc dạy học thoải mái, hay là phú thương thoải mái?”

“Đây….” La Hoàng Hậu không trả lời được, trước giờ bà chưa từng nghĩ qua những vấn đề này.

Hoàng đế cười nói: “Người mà, luôn luôn dối trá. Hoàng thất đứng ở nơi cao nhất đem người phân thành ba năm chín,…nói thương nhân là tiện dân hạ đẳng nhất, vậy thương nhân chính là tiện dân có cái miệng hạ đẳng nhất. Tự nhiên sẽ tự cho mình là người có đạo đức cao cả, cho dù có đói chết cũng quyết không cúi đầu làm một thương nhân bị người khác coi là hạ đẳng nhất.”

“Danh môn thế gia vẫn luôn ghét bỏ mùi tiền, nhưng có nhà nào lại rời bỏ được tiền? Gia, không rời nổi tiền. Quốc, càng không rời nổi tiền.” Ánh mắt của hoàng đế dần chìm xuống, ông đột nhiên quay đầu, nói: “Gần sát với Túc Bắc là Ô Hoà, Viêm Hùng….”

La Hoàng Hậu cười nói: “Chờ tiểu quốc kia đủ sầu lo, cũng sẽ không thể chịu được thế lực của Đại Thích chúng ta. Bệ hạ, người đừng lo lắng nữa. Đứa trẻ Thích Giác cho dù thế lực có lớn hơn chút, nhưng chung quy cũng có huyết mạch của hoàng thất chúng ta!”

“Cũng đúng.” Hoàng đế gật gật đầu, hỏi: “Bà chỉ hôn cho nó là nữ nhi nhà nào vậy?”

La Hoàng Hậu sửng sốt một lát, nói: “Là đích nữ trưởng tử của Thẩm gia, cũng là người quen cũ của đứa trẻ Thích Giác. Thích Giác đối với hôn sự này rất vừa ý.”

Trong lòng La Hoàng Hậu thoáng yên tâm, may mắn là hoàng đế thường xuyên bận rộn công vụ, trước đây vốn không chú ý rốt cuộc bà chỉ hôn cô nương nào của Thẩm gia.

“Người quen cũ? Chẳng lẽ là tiểu cô nương mười mấy tuổi kia, học trò của nó sao?” Hoàng đế hỏi.

La Hoàng Hậu thập phần kinh ngạc, hoàng đế vậy mà biết Thẩm Khước, bà vội nói: “Đúng là nàng.”

Nhìn thấy hoàng đế đang gắt gao nhíu mày, La Hoàng Hậu lại vội vàng nói: “Tuổi có chút nhỏ, vài ngày này thần thϊếp đang chuẩn bị chọn ra một số cô nương gia thế thanh bạch lại biết cách hầu hạ người khác tặng qua đó.”

Hoàng đế vậy mới vừa ý gật gật đầu.

Thẩm Khước mở mắt ra, lọt vào mắt chính là trướng màn màu đỏ. Bên tai có chút ngứa, nàng nghiêng đầu, liền nhìn thấy tóc đen của Thích Giác rơi tán loạn bên tai nàng. Nàng liền dịch người đến gần từng chút một, động tác chậm rãi mà cẩn thận, sợ rằng sẽ làm Thích Giác giật mình tỉnh giấc, cho đến khi dán sát vào Thích Giác mới thôi.

Sau đó, liền không rời mắt mà nhìn chăm chú vào sườn mặt của Thích Giác.

Qua một lúc lâu, khoé miệng của Thích Giác từ từ cong lên, chàng nhẹ giọng nói: “Ngắm đã đủ chưa?”

“A….” Thẩm Khước kinh hô một tiếng, hiển nhiên là bị Thích Giác làm giật mình.

Nàng thở phì phì nói: “Tiên sinh, người giả vờ ngủ!”

Thẩm Khước vượt qua Thích Giác, lật người xuống giường. Nàng cúi đầu nhìn giá y phức tạp trên người mình, sau đó đi đến tìm tìm trong tủ đồ bên cạnh giá tử, quả nhiên tìm được trang phục của nữ nhi.

Nàng biết, ở chỗ của tiên sinh nhất định sẽ có thứ nàng cần.

Vài nha hoàn không biết đã đi đâu, Thẩm Khước cũng không muốn gọi bọn họ vào, tránh làm ồn đến Thích Giác. Nàng nghĩ nghĩ, dù sao tiên sinh cũng không nhìn thấy, liền vươn tay cởi thắt lưng, cởi giá y dày nặng ra.

Khi Thích Giác đứng dậy từ trên giường, nhìn thấy chính là một màn thoát y của Thẩm Khước. Thân thể của nàng vẫn chưa phát dục, vẫn là bộ dáng của tiểu hài tử. Nhưng trên mặt Thích Giác trong nháy mắt lại có một tia ngại ngùng không dễ phát giác, trong đầu chàng không khỏi hiện ra bộ dáng Thẩm Khước sau khi lớn lên.

A Khước, nàng phải nhanh chóng lớn lên, nhanh một chút.

Thẩm Khước buộc chiếc yếm kiểu mới sát vào trên người, nàng vòng dây buộc màu đỏ từ trước ngực qua cái cổ trắng nõn mềm mại, thắt lại ở đằng sau cổ. Nhưng bởi vì bị tóc dài che mất, mãi mà không thể buộc lại được.

Dây yếm trong tay bỗng nhiên bị cướp mất, Thẩm Khước biết là Thích Giác, liền tự nhiên buông hai tay xuống.

Thích Giác vuốt mái tóc dài rối tung của nàng sang một bên, sau đó rũ mắt nhìn, ngón tay với những khớp xương rõ ràng của chàng chuyển động vài cái, đã thắt dây yếm thành hình cánh hồ điệp sau cổ của Thẩm Khước.

Thẩm Khước đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tiên sinh của nàng cho dù không nhìn thấy cũng có thể làm được rất nhiều việc, thậm chí so với người có thể nhìn thấy làm càng tốt hơn. Nhưng….người làm sao biết Thẩm Khước buộc cả nửa ngày cũng không buộc được dây yếm?

Trong mắt của Thẩm Khước dần lộ ra sắc thái mừng như điên.

Nàng mạnh mẽ xoay người, không thể tưởng tượng được kinh hô: “Tiên sinh, mắt của người có thể nhìn thấy rồi có phải không!”