Chương 24: Chu kì đầu tiên

CHƯƠNG 24: CHU KÌ ĐẦU TIÊN

Trong mơ Thẩm Khước liên tục nhíu mày, nàng mơ mơ hồ hồ nằm mơ thấy rất nhiều thứ. Trong mơ một nửa là hồi ức, một nửa là hư ảo.

Nàng mơ thấy quãng thời gian khi còn ở Túc Bắc, tuyết rơi bao phủ khắp bầu trời. Nàng đứng ở cửa, nhìn thấy thân ảnh của Thích Giác dần xuất hiện giữa khoảng trời trắng xoá đang chậm rãi bước đến.

Thẩm Khước nhấc chân váy, vui vẻ chạy về phía Thích Giác, nàng dẫm lên tuyết vang lên thanh âm “cót két”, “cót két”. Nhưng cả bầu trời tuyết đột nhiên biến thành một màu đỏ rực.

Lửa, cả bầu trời lửa!

Trong lòng nàng cực kỳ sợ hãi, nàng muốn chạy về phía sau, nhưng đằng sau cũng là biển lửa. Nàng ngẩng đầu, trên trời lửa cũng đang rơi xuống, từng ngọn lửa lớn đang rớt xuống, rơi trên người nàng. Nàng đau đến mức tê tâm liệt phế mà hét lên chói tai.

Nàng quỳ trên mặt đất, ôm lấy bản thân khóc không ngừng.

Bỗng nhiên, cơ thể của nàng nhỏ đi từng chút một, trở thành bộ dáng của một đứa bé ba tuổi. Nàng không búi tóc thành nụ hoa, mà vấn tóc lên. Y phục trên người nàng cũng không phải là váy lụa màu hồng nhạt của mình, mà là nam trang của Thẩm Hưu.

Ồ, đúng vậy.

Trước đây khi nàng ba tuổi luôn là bộ dáng nam hài tử. Hà thị đem Thẩm Khước và Thẩm Hưu mặc thành nam trang đẩy đến trước mặt người khác, vừa cười vừa để người khác phân biệt đâu là Thẩm Hưu, đâu là Thẩm Khước.

“Ca ca huynh ở đâu?” Đôi chân nhỏ của Thẩm Khước chạy chậm trong biển lửa.

“Mẫu thân cứu con….lửa, đau quá…” Một khúc gỗ bị thiêu cháy rơi xuống lưng nàng.

“A….” Nàng đau đến quay cuồng, cây nến trong góc tường nghiêng ngả đổ xuống, mắt thấy sắp rớt xuống trên mặt nàng. Nàng sợ hãi vươn tay đẩy nó ra, mùi da thịt bị cháy lập tức từ mu bàn tay của nàng tản ra.

Cho dù là trong mộng, Thẩm Khước vẫn đau đến run rẩy cả người. Đặc biệt là vết sẹo ở trên bàn tay, lúc này càng không ngừng run lên.

Cảnh tượng ở trong mộng đột nhiên lại thay đổi, gió lớn thổi bay cánh cửa ra, bếp lò trong phòng đã sớm tắt. Từng cơn gió lạnh lẽo của tháng mười hai thổi vào trong phòng, hung ác đập vào trên mặt nàng, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng bị thổi đến mức tím hồng một mảng.

Nàng không dám khóc, bởi vì nước mắt treo ở trên mặt sẽ kết thành một tầng băng mỏng. Cả người nàng ngâm trong thùng thuốc, mà lúc này nước bẩn đυ.c ở trong thùng đã kết thành một tầng băng mỏng. Chỉ cần nàng khẽ động một chút, từng tảng băng sẽ đâm vào vết thương đã mưng mủ trên người nàng.

Trong lòng Thẩm Khước ẩn ẩn cảm thấy nhất định không thể ngủ tiếp nữa, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng. Nàng dùng hết khí lực cắn nát môi dưới, mùi máu nhanh chóng tản ra, khiến nàng thanh tỉnh không ít.

Nàng giãy giụa mở mắt, đôi mắt nàng chạm phải một góc y phục màu trắng, trên đó thêu hoa văn hình trúc xanh.

Giây phút sau, cả người nàng được vớt ra, lập tức, cảm giác ấm áp bao trùm lấy toàn thân nàng.

Ấm áp đến mức khiến nàng muốn khóc.

Nàng gần như không hề do dự gắt gao leo lên cổ của người đó. Nàng biết bây giờ toàn thân mình cực kỳ bẩn, như vậy sẽ làm bẩn áo bào trắng của người. Nhưng nàng không dám buông tay, chỉ muốn gắt gao dựa vào người đó. Sợ rằng vừa buông tay thì lại rớt vào trong nước. Cho đến khi người đó vỗ nhẹ vào lưng nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Ngoan, sau này ta nuôi ngươi.”

Cảnh tượng trong mộng lại biến đổi, thành ngày thành hôn của Thích Giác. Trên hỉ yến, mỗi một người đều đang nói lời chúc mừng. Nàng đứng phía sau Thích Giác, tò mò nhìn tân nương tử đang bị che mặt.

Tân nương tử đột nhiên quay người tự vén khăn voan đỏ của mình lên, lộ ra khuôn mặt của Thẩm Phi.

Thẩm Khước ngây người, phát hiện tân lang bên cạnh tân nương tử vậy mà

là Thích Giác! Nàng đưa tay ra bắt lấy, nhưng lại không bắt được góc áo thêu hoa văn hình

trúc xanh của tiên sinh. Mắt thấy Thích Giác và Thẩm Phi dắt tay nhau rời đi, nàng đột nhiên xông lên hất bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người ra, sau đó cướp lấy khăn voan đỏ của Thẩm Phi đội lên đầu mình.

Cả phòng người trên hỉ yến cười rộ lên, có người kéo nàng, cười nói: “Bé con vẫn còn nhỏ , nhỏ như vậy đã muốn gả cho người khác, không biết ngại nha….”

Mọi người lôi kéo nàng, nàng nhón mũi chân cố gắng nhìn thân ảnh của Thích Giác.

“Tiên sinh! Tiên sinh!” Nàng hô lớn.

Nhưng, không có người trả lời.

“Tiên sinh!” Thẩm Khước từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, nàng mạnh mẽ ngồi dậy, trên trán có tầng mồ hôi mỏng.

Bỗng nhiên, một trận đau đớn mãnh liệt từ bụng dưới ập đến, như một cơn sóng hung ác mãnh liệt đập vào. Nàng đau đến mức hai vai khẽ run, gần như nhịn không được mà kêu ra.

Thẩm Khước cúi đầu, liền nhìn thấy trên giường màu trắng của Thích Giác bị nhiễm một mảng lớn màu đỏ.

“Máu!” Thẩm Khước kinh hô một tiếng, hoảng loạn nhảy xuống giường.

Nàng sững sờ nhìn chăn nệm bị máu tươi nhiễm bẩn. Suy nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu đương nhiên là: Tiên sinh sẽ tức giận!

Giây lát sau, nàng chớp chớp mắt, từ từ cúi đầu nhìn váy mình. Bộ váy màu xanh sớm đã bị bẩn, vết máu ở trên đó đã khô một chút, đông lại trên váy.

“Máu…ở đâu ra vậy?” Thẩm Khước từ từ vén váy ra, nhìn thấy trên tiết khố màu trắng của mình đã nhiễm một mảng màu đỏ tươi.

Lại một trận đau đớn mãnh liệt tập kích, Thẩm Khước hít vào một ngụm khí lạnh. Máu tươi ồ ạt chảy xuống, sắc mặt của Thẩm Khước trong chốc lát liền trắng bệch.

Chỗ đó…tại sao lại chảy máu chứ?

Ngón tay nàng cứng ngắc cởi tiết khố ra, kiểm tra “vết thương”.

“A Khước, tỉnh rồi?” Tiếng bước chân từ xa lại gần.

Thẩm Khước kinh sợ, một tay kéo tiết khố lên, một tay đẩy chiếc ghế hoa hồng nhỏ vội vàng chặn trước cửa.

“Tiên, tiên sinh! Người, người đừng vào đây!” Thẩm Khước sợ hãi nói.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thích Giác nhíu mày, đứng ở ngoài cửa. Bởi vì không nhìn thấy, các cơ quan khác của chàng đặc biệt nhạy bén, sự hoang mang trong thanh âm của Thẩm Khước căn bản không thoát nổi tai của chàng.

“Không, không có việc gì!” Thẩm Khước nhẫn nhịn đau đớn, thả váy xuống.

“A Khước, mở cửa.” Thích Giác có chút nôn nóng thúc giục.

Thẩm Khước chạy về bên giường, dùng chăn che đi vết máu đó, sau đó hít sâu một hơi, mới xê dịch chiếc ghế đi chỗ khác, mở cửa ra. Nàng túm váy đứng ở bên cửa, chột dạ nhìn Thích Giác.

Thích Giác tiến một bước dài vào phòng, lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh. Chàng vừa muốn hỏi Thẩm Khước, nhớ đến bộ dáng nàng nói năng ấp úng, liền bất động thanh sắc ngồi ở bên bàn.

“Lại đây.” Chàng nói.

Thẩm Khước nhịn đau, đi từng bước đến. Nhu nhu nói: “Tiên sinh, con không có việc gì…”

“Không có việc gì lại chảy máu?” Thích Giác vươn tay, nhấc thân thể của Thẩm Khước lên, ôm đến trên đùi mình.

Cảm giác ẩm ướt ở trên đùi khiến Thích Giác ngây người, chàng có chút buồn cười hỏi: “A Khước, không phải con tè dầm đó chứ?”

“Con không có!” Trên mặt Thẩm Khước đỏ lên, hoàn toàn nổi giận. Nàng giãy giụa muốn từ trên đùi Thích Giác nhảy xuống, nhưng cánh tay của Thích Giác lại giữ lấy nàng, khiến nàng không thực hiện được. Đau đớn ở bụng dưới lại ập đến, Thẩm Khước gắt gao nhíu mày. Nàng vừa cúi đầu, liền nhìn thấy trên áo bào màu trắng của Thích Giác đã bị máu của mình nhiễm lớn một mảng….

Thẩm Khước gần như tuyệt vọng che mặt, thấp giọng khóc.

“Làm sao vậy? Rốt cuộc bị thương ở đâu? Bị ngã? Bị đứt tay? Đυ.ng trúng góc bàn rồi?” Thích Giác nhíu mày, cũng chỉ có lúc ở bên cạnh Thẩm Khước, chàng mới hận bản thân mình là một người mù. Chàng mò mẫm thăm dò cánh tay, bàn chân của Thẩm Khước, hỏi: “Rốt cuộc là chảy máu ở đâu?”

“Tiên sinh! Con bị một loại bệnh lạ máu cứ chảy suốt, sắp chết rồi!”

Thẩm Khước quay đầu, chôn mặt vào trong ngực Thích Giác, tay của nàng gắt gao nắm lấy vạt áo của chàng.

“Tiên sinh, A Khước làm giường của người bẩn mất rồi! Con, lát nữa con sẽ giặt cho người. Con, con….chỉ nằm mơ thôi, lúc tỉnh lại thì chảy rất nhiều rất nhiều máu! Cứ chảy mãi, cứ chảy mãi….bây giờ vẫn đang chảy, bụng con rất đau, giống như nội tạng đều rơi xuống. Chẳng lẽ con cứ chảy máu như vậy mãi, chảy khô tất cả máu trong người rồi sẽ chết sao?”

Thích Giác ngây ngốc ngồi đó nửa ngày không phản ứng lại.

Thấy Thích Giác không nói chuyện, Thẩm Khước khóc càng dữ hơn, nàng thấp giọng nói: “Ngay cả tiên sinh cũng không chữa được bệnh lạ này, con….”

“Không phải, con sẽ không chết…” Thanh lãnh vạn năm không đổi trên mặt Thích Giác khẽ cứng ngắc, chàng vươn tay ra, đặt vào bụng dưới của Thẩm Khước, hỏi: “Là đau ở đây đúng không?”

Thẩm Khước từ trong lòng Thích Giác giương mắt lên, trân trân nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, người biết loại bệnh này! Có thể chữa khỏi đúng không ạ? Đúng không ạ?

Bàn tay của Thích Giác đang che ở bụng dưới của Thẩm Khước khẽ xoa theo vòng tròn, thanh âm của chàng trầm thấp, chứa đựng ôn nhu không nói thành lời.

Chàng nói: “Đừng sợ, con chỉ là lớn rồi mà thôi.”