2.
Ninh vương hỏi ta có cần mời đại phu hay không.
Ta phúc chí tâm linh, lập tức tiếp lời hắn, "Muốn!" hắn cười khẽ một chút.
"Được, vậy mời đại phu đến cho nàng."
Ta thu chân lại, Ninh vương cũng đứng dậy ngồi ở mép giường, trầm mặc một khắc, hắn bỗng nhiên hỏi ta: "Nàng sợ ta?"
Ta khoát tay, lại nghĩ hắn không nhìn thấy, liền nói: "Vương gia ngài nổi tiếng là tính tình tốt, thϊếp sao có thể sợ chứ."
Hắn nhíu mày, biểu tình có chút ý vị thâm trường.
“Ví như là? "Hắn nói.
Ta không nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo hỏi, không khỏi sửng sốt, "Lần đó ở Trạm Hà Nguyên ăn cơm, tiểu nhị lỗ m ãng đổ thức ăn lên quần áo ngài, ngài chẳng những không có tức giận, ngược lại còn trấn an hắn."
Hắn nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ, "Ngày đó nàng cũng ở đây?”
“Không, không có. "
Ta vội phủ nhận," Thϊếp là nghe người khác nói. "
Kỳ thật ngày đó ta ở đây, không chỉ ở đây, hơn nữa còn xảy ra chút chuyện không thoải mái, chỉ là không thể nói.
Bên ngoài hồi bẩm đại phu đến, Ninh vương giúp ta đắp chăn mới mời đại phu vào.
Đại phu nói không nghiêm trọng, dưỡng một chút là tốt rồi.
Quả thật không nghiêm trọng, chỉ là lúc ấy đau một chút, nhưng ta vẫn chần chờ, muốn giả vờ mình bị thương, kéo dài qua đêm này, không đợi ta mở miệng, Ninh Vương đã nói: "Vương Viện Chính, bôi chút thuốc băng bó cho nàng một chút đi, thời tiết nóng, vết thương dễ bị nhiễm trùng.”
Ta kinh ngạc nhìn Ninh vương, hắn lại giống như biết ta đang suy nghĩ cái gì.
Vương Viện Chính tâm tư cũng rất nhanh nhạy, hắn không chỉ là băng bó mỗi ngón chân, lại đem toàn bộ chân trái của ta bọc thành bánh chưng.
“Thương gân động cốt một trăm ngày, Vương phi mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi, chớ dùng sức, để tránh tổn thương gân cốt. "
Vương Viện Chính vẻ mặt nghiêm túc dặn dò ta.
Ninh vương cũng biết nghe lời nói tiếp: "Vất vả rồi, hôm khác lại mời ngươi uống trà."
“Không dám. "Vương Viện Chính vội vàng rời đi.
“Bị thương thì nằm xuống đi.”
Ninh Vương giúp ta đắp chăn, "Ta ngủ trên giường mềm, miễn cho đυ.ng vào chân nàng, tổn thương gân cốt.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, tâm tình phức tạp.
Một đêm này, ta gần như không ngủ, hoảng sợ chịu đựng đến rạng sáng, suy nghĩ vài lý do để không vào cung, không ngờ hắn lại mở miệng trước: "Nàng bị thương, hành động bất tiện, lễ nghi phiền phức thì thôi miễn đi."
Cho nên tối qua từ lúc ta bị đau chân, hắn đã nghĩ giúp ta rồi?
Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy?
Ta đối với Ninh vương sinh ra thập phần hiếu kỳ.
Nghe ta bị thương, cha mẹ cùng huynh trưởng đều tới, Ninh Vương khách khí một phen, liền nói có việc đi.
“Khương Nghiên thật sự quá hoang đường, "
Phụ thân nói xong liền giận, oán giận mẫu thân," Đều là do nàng nuông chiều nó, để nó kiêu căng làm bậy, làm việc không để ý hậu quả. "
Mẫu thân cũng ủy khuất, cầm khăn khóc.
“Oán hận lẫn nhau không giải quyết được vấn đề. "
Ta nhắc nhở bọn họ," Tỷ tỷ bên kia thế nào? "
Mẫu thân thấp giọng nói:" Ván đã đóng thuyền.”
Ta xoa trán, nhất thời không biết nói gì.
"Nhị muội," huynh trưởng khó xử, "Ca ca biết muội thích Mẫn Thời Dĩ, nhưng tình huống hiện tại, nếu như cứ nhất quyết đem các muội đổi lại, tương lai một khi sự việc bại lộ..."
Ta hiểu, tỷ tỷ cùng Mẫn Thời Dĩ đã hành lễ Chu Công, lại để cho nàng ta trở về làm Ninh vương phi, cũng thật là khinh người quá đáng.
Đổi tân nương, nếu ta là Ninh Vương cũng sẽ không bỏ qua Khương phủ.
“Chỉ có thể đâm lao phải theo lao. "
Ta thở dài, mẫu thân ôm ta thấp giọng khóc lên," Đây là mệnh. "
Phụ thân lại cả giận nói:" Đây là lời vô liêm sỉ gì? Ninh vương mặc dù thất sủng, nhưng hắn rốt cuộc cũng là vương gia, kém hơn nữa có thể kém đi đâu? "
Ta giúp mẫu thân lau nước mắt, bà khóc kỳ thực là vì áy náy với ta.
Bà cảm thấy ta bị tỷ tỷ ruột thịt cùng người trong lòng phản bội, là mệnh khổ, ta không đáng bị như vậy.
Ta quả thật tức giận, cho nên ngày mai trở lại, ta nhất định phải chính miệng hỏi bọn họ.
Tiễn người trong nhà đi, Ninh vương thẳng đến ban đêm mới trở về, ta đang ngủ gật, nhất thời không phát hiện, hắn dừng ở bên giường gọi ta: "Phu nhân?"
Ta ngồi dậy, "Vương gia đã trở lại, dùng bữa chưa?"
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên, "Không có, phu nhân cùng ta dùng chút?"