Lời này đương nhiên là hỏi Dương Phong.
Dương Phong từ khi công ty thành lập đã đi theo Cố Cảnh Sâm, hiện tại đã sớm biết rõ tính cách và thói quen của Cố Cảnh Sâm.
Là trợ lý đặc biệt của ông chủ lớn, đương nhiên đối với người và chuyện có liên quan đến ông chủ và công ty rõ như lòng bàn tay.
Anh ta lập tức trả lời: "Là Phan Dật ở bộ phận dự án, một năm trước ngài tự mình đào từ công ty khác tới."
Cố Cảnh Sâm nhẹ nhàng nhướng lông mày, giọng điệu tản mạn: "À..."
"Không có ấn tượng."
Dương Phong: "..."
Dương Phong thầm nói, tính tình ngài căn bản không thèm để ý đến người và vật không quan trọng, cũng chỉ có thể khắc sâu ấn tượng với thư ký Lật.
Một lát sau, ông chủ Cố hai năm qua lần đầu tiên bước vào nhà ăn của công ty, coi như hài lòng nói: "Đồ ăn ở nhà ăn của công ty rất ngon."
Dương Phong không biết có nên nhắc nhở Cố Cảnh Sâm hay không.
Ông chủ có phải anh đã quên, đầu bếp nhà ăn của công ty, cũng là anh bảo tôi mời tới hay không.
Sau khi Lật Chi trở lại vị trí làm việc, bởi vì còn chưa giải quyết xong nhiệm vụ "Bản kiểm điểm", ngay cả ngủ trưa cũng chưa ngủ.
Cô đang ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm ba chữ to "Bản kiểm điểm" ở giữa dòng đầu tiên của tài liệu ngẩn người, bên cạnh bàn chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng đó.
Cố Cảnh Sâm một tay đút trong túi quần tây trang, tay kia cầm điện thoại di động xoay đi xoay lại, như cười như không nhìn chằm chằm tài liệu trên máy tính Lật Chi trong giây lát.
Lật Chi vừa mới cảm giác được bên cạnh giống như có thêm chút khí tức mát lạnh, còn chưa kịp quay đầu nhìn về phía anh, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng, mang theo giọng điệu bất mãn của ông chủ lớn: "Đây là thái độ của cô?"
Lật Chi nghe được giọng của anh, bỗng dưng ngẩng mặt lên, trong đôi mắt ẩm ướt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Cô nhanh chóng đứng lên, cúi đầu, mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân đi đóng tài liệu.
Cố Cảnh Sâm từ trên cao nhìn xuống, thu hết biểu cảm và động tác của cô vào đáy mắt.
Thấy bộ dạng bối rối xấu hổ của cô, anh bất động khẽ nhướng lông mày, lập tức mới thờ ơ nhắc nhở: "Viết tay, trước khi tan làm đưa cho tôi."
Lật Chi đáp lại bằng giọng muỗi kêu: "Ừm...Được."
Cố Cảnh Sâm dặn dò xong liền thong thả trở về văn phòng.
Lật Chi chờ anh đi vào đóng cửa lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Cô căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng bởi vì bị tức giận lại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh đi làm mà hơi cong lên.
Lật Chi phồng má xóa bỏ tài liệu đặt tên là "Bản kiểm điểm", chuẩn bị giấy và bút xong, cúi đầu xuống, cầm bút tiếp tục chuẩn bị phần thư kiểm điểm này nên viết như thế nào.
Cố Cảnh Sâm ở trong phòng làm việc đứng trước cửa sổ, giơ tay đẩy ra một khe hở, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc lông xù của cô đang cúi đầu.
Giống như một con mèo nhỏ mềm mại.
Bàn tay khẽ nhúc nhích, ngón tay cuộn lại.
Khóe môi anh nổi lên ý cười nhẹ nhàng, rất nhanh đã thu liễm lại.
Cố Cảnh Sâm không biết nghĩ tới cái gì, miệng hơi mím lại.
Anh thò tay vào túi quần, lấy điện thoại ra, sau khi mở màn hình, từ trong danh sách người liên lạc tìm được một dãy số ghi chú là "Cô Chung", bấm số.
"Alo, cô Chung, em là Cố Cảnh Sâm." Cố Cảnh Sâm xoay mặt nhìn qua khe hở của cửa chớp về phía vị trí làm việc của Lật Chi, nhìn chằm chằm vào bóng người nho nhỏ mềm mại kia không chớp mắt, giọng nói chân thành khách khí nói: "Làm phiền rồi, em có chuyện muốn làm phiền cô..."
...
Lật Chi suy nghĩ một hồi lâu vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, thậm chí không thể hạ bút.
Cô có chút sốt ruột, thấp thỏm không yên, mở wechat đăng nhập trên máy tính ra, đang định gửi tin nhắn cho Thích Nguyệt thì điện thoại di gọi tới, số lạ.
Lật Chi do dự hai giây, vẫn thử nhận máy.
"Alo?" Cô nhẹ nhàng nghi vấn, tay kia điều khiển chuột mở hộp thoại wechat.
Đối diện truyền đến một giọng nữ ôn nhu: "Là Lật Chi sao?"
"Dạ, là tôi." Lật Chi chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Ngài là?"
Đối diện cười khẽ, trả lời cô: "Lật Chi, cô là Chung Hồng Phương, học trò của bà Nhạc."
Bà Nhạc, đương nhiên là chỉ bà ngoại Lật Chi, Nhạc Sanh.
Cô biết Chung Hồng Phương, người diễn tấu violin nổi tiếng, là học trò của Nhạc Sanh, lúc còn trẻ cũng xuất ngoại bồi dưỡng qua, cuối cùng ở lại Âm Đại làm giáo sư.
Lật Chi lập tức dừng động tác gõ bàn phím, vội vàng đáp: "A...chào cô Chung."
Chung Hồng Phương ôn hòa nói với Lật Chi: "Có chuyện muốn tâm sự với em, em xem chúng ta có nên hẹn thời gian gặp mặt không?"
Lật Chi khẽ động, tinh thần hơi nhoáng, không cẩn thận đυ.ng phải bàn phím, đem tin tức vừa rồi đánh vào khung nhập khẩu gửi ra ngoài.
Trong lòng cô có chút loạn, cũng không để ý, dù sao cũng phải gửi cho Thích Nguyệt.
Lật Chi thu hồi bàn tay đang treo trên bàn phím, cuộn ngón tay lại.
Lật Chi cũng biết Chung Hồng Phương sẽ vì cái gì mà hẹn mình gặp mặt.
Cô trầm mặc do dự vài giây, cuối cùng đáp ứng.
Bởi vì hiện tại Chung Hồng Phương không ở Đế Đô, cho nên Lật Chi và Chung Hồng Phương đã hẹn tối thứ bảy tuần sau sẽ gặp mặt ở Thượng Tiên Viên.
Vừa vặn, có lẽ có thể nhân cơ hội này hỏi cô Chung chuyện cô muốn biết.
Nhưng mà, Lật Chi cúp điện thoại ngay sau đó liền trực tiếp hóa đá ở chỗ ngồi.
Trên màn hình máy tính, trong giao diện chat wechat.
Cô thực sự đã gửi một tin nhắn cho ông chủ lớn, người yêu cầu cô viết bản kiểm điểm : [A a a cứu mạng! bản kiểm điểm phải viết như thế nào, tôi sẽ không huhu.]
Lật Chi: "...?"
???
A a a a a!!!
Không phải cô gửi cho Thích Nguyệt sao?
Sao lại chạy tới trang chat của ông chủ lớn?
Trái tim Lật Chi đập loạn xạ, cô nhìn chằm chằm danh sách liên lạc gần đây bên trái, tận mắt nhìn thấy wechat của Cố Cảnh Sâm và Thích Nguyệt trên dưới liền nhau, muốn, khóc, nước mắt!
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lật Chi lập tức luống cuống tay chân muốn xem bây giờ thu hồi còn kịp hay không.
Ngay trong nháy mắt cô cầm chuột!
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một tin nhắn mới.
Ông chủ lớn của cô...trả lời...trả lời... cô...
Không kịp rồi T^T