Chương 7: Muốn Nếm Thử (7)

Lúc Lật Chi về nhà, Thích Nguyệt đang mặc áo ngủ đầu đội khăn lau tóc, đang ở phòng khách lục lọi cái gì đó.

Lật Chi đổi dép đi vào, nhẹ giọng hỏi: "Thích Nguyệt? Cậu đang tìm gì vậy?"

Thích Nguyệt quay lại tay bịt má, nhíu chặt mày nói: "Tớ đau răng, muốn tìm thuốc uống."

Cô "xì" một tiếng, lại quay đầu cúi xuống lục ngăn kéo cằn nhằn: "Tớ nhớ nhà có ibuprofen* mà, để ở đâu rồi..."

* ibuprofen: thuốc thuộc nhóm kháng viêm không steroid (NSAID), thường được sử dụng trong điều trị các cơn đau, giảm đau do một số bệnh gây ra.

Lật Chi đi qua tìm cùng cô ấy, lời nói thanh thoát trong sáng khuyên Thích Nguyệt: "Ngày mai đi bệnh viện xem sao?"

"Cứ để đau như vậy hoài rồi uống thuốc giảm đau cũng không phải cách lâu dài."

Thích Nguyệt sợ nha sĩ, nhưng bị đau vậy cũng không chịu được liền nói: "Thế cậu đi cùng tớ được không? Tớ sợ đi một mình."

Lật Chi tìm được ibuprofen cô đưa cho Thích Nguyệt, cong môi cười nhẹ đáp ứng: "Được thôi."

Giờ cũng không còn sớm nữa, sau khi Thích Nguyệt uống thuốc giảm đau xong hai người mạnh ai về phòng ngủ.

Nhưng ai cũng không ngủ được.

Thích Nguyệt là bị đau răng tra tấn không ngủ được, Lật Chi đầu óc có chút hỗn loạn.

Tối nay xảy ra hơi nhiều chuyện, cô lúc này mới bắt đầu từ từ tiêu hóa. Cô Chung không biết số liên lạc của thầy Dương, cô cần tìm người khác để hỏi thăm.

Cô liều lĩnh lái chiếc xe thể thao của Cổ Cảnh Sầm đưa anh về nhà, may mà kiến thức học tại trường lái xe còn chưa quên hết, có thể duy trì đưa anh an toàn về tới nơi.

Nếu không phải trợ lý Dương đúng lúc cũng đi tìm Cổ Cảnh Sầm, tiện đường cho cô đi theo về cô chỉ có thể đi xe điện về nhà thôi, cũng không nghe được khúc nhạc thuần âm đó.

Lật Chi ôm chặt chăn trong lòng, dựa vào mép giường bên kia của cô hơi cuộn lại thân thể, tìm được tư thế thoải mái rồi từ từ nhắm mắt.

Trong đầu vẫn tự động phát lại chuyện tối nay cô nghe được trên xe khúc LVLetter.

Trong violin và piano kép nhịp điệu vây quanh, Lật Chi từ từ chìm vào giấc mơ.

Sáng hôm sau, Lật Chi mở mắt ra đúng bảy giờ rưỡi.

Ngoài trời ánh nắng vừa nhú lên, làm cho rèm cửa phòng ngủ phủ lên một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Lật Chi ôm chăn lật, nằm ngửa trên giường mơ màng vài phút rồi chậm rãi bò dậy, không đi dép xuống giường kéo rèm cửa mở cửa thông gió.

Cô đứng trước cửa sổ, gió sáng thổi vào vuốt ve má tâm trí mơ hồ tỉnh lại nửa.

Cứ nghĩ hôm nay có việc gì phải làm của Lật Chi cuối cùng nhớ ra hôm nay phải đi cùng Thích Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra răng.

Hai cô gái ở nhà làm bừa bữa sáng, ăn xong liền cùng nhau đi xe điện đến bệnh viện.

Lật Chi đi cùng Thích Nguyệt bốc số xếp hàng, khô khan ngồi ở bệnh viện chờ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Thích Nguyệt vào kiểm tra răng.

Lật Chi giúp Thích Nguyệt cầm túi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế ở hành lang yên lặng chờ Thích Nguyệt kiểm tra xong.

Cô cúi đầu, chỉ nhìn thấy chân và giày của người qua lại.

Trong những người này, có người mặc áo khoác trắng của bác sĩ, có người mặc áo y tá của y tá, cũng có nam nữ mặc đủ loại quần áo giày dép khác nhau.

Lật Chi thấy một đôi giày da nam đen bóng đi qua, dừng lại ở mép tầm nhìn của cô lại từ từ lui lại, dừng lại ở trước mặt cô.

Lật Chi hơi hoang mang, từ từ ngẩng đầu lên.

Người kia rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt chính diện của cô lúc đó, mặt hiện lên một chút kinh ngạc, lời nói cũng lộ ra sự ngạc nhiên: "Là cậu hả Lật Chi."

"Vừa rồi bỗng nhiên thấy có chút giống, lại không dám nhận."

Lật Chi dùng đôi mắt trong veo chằm chằm nhìn người đàn ông trước mắt, một bộ vest may đo, tóc chải gọn gàng, ăn mặc rất trang trọng, khí chất trưởng thành và thanh nhã.

Là bạn cùng lớp của cô sau khi chuyển đến học ở Đế Đô, Hà Chi Ngôn.

Lật Chi ngẩn ngơ đứng dậy bỗng nhiên không biết nói gì.

Hà Chi Ngôn cười nhìn cô giọng nói vẫn khó che giấu sự kinh ngạc: "Cậu về đây khi nào vậy?"

Lật Chi trả lời: "Tớ về lúc tháng sáu."

"Cậu... đến đây...làm gì"

"À." Hà Chi Ngôn giải thích cho cô: "Tớ đến bệnh viện này giao lưu học tập."

Lật Chi ngượng ngùng gật đầu, nhẹ nhàng hỏi anh ấy: "Tiểu Tô Đường thì sao?"

Lật Chi hỏi "Tiểu Tô Đường" tên đầy đủ là Tô Đường, là bạn thân nhất của Lật Chi sau khi chuyển học đến trường trung học phụ thuộc Đại học Thanh Hoa.

Hà Chi Ngôn là bạn từ bé của Tô Đường.

Hà Chi Ngôn cười nói: "Cô ấy ở Nam Thành, tớ cũng ở đó làm việc sinh sống lần này chỉ là qua đây giao lưu học tập vài ngày."

"Tớ còn chút bận cậu kết bạn wechat với tớ đi, lúc nào rảnh hẹn nhau."

Lật Chi vội vàng lấy điện thoại ra quét wechat của Hà Chi Ngôn.

Đợi Hà Chi Ngôn đi xa, Lật Chi hơi hoang mang ngồi lại ghế.

Từ bảy năm trước cô ra nước ngoài, cùng bạn ở Đế Đô cắt hết liên lạc.

Thực ra nói chính xác hơn là người trong nước ai cô cũng không liên lạc được.

Vì điện thoại của cô ở sân bay bị trộm lấy đi mất, lúc đó dùng phần mềm xã hội QQ cũng bị mất luôn.

Cô đổi số điện thoại mới, đổi tài khoản QQ mới, nhưng lại không tìm được liên lạc của bất kỳ ai.

Lý do có thể giữ được liên lạc với Thích Nguyệt là vì Lật Chi ở đất nước xa lạ và lạnh lẽo tình cờ gặp lại một bạn nam cùng lớp trước khi chuyển đến Nam Thành học.

Thích Nguyệt là Lật Chi thông qua bạn nam đó mới liên lạc lại được, cũng là người bạn duy nhất giữ liên lạc trong những năm qua.

Ban đầu Lật Chi nghĩ, Tô Đường có lẽ sẽ trách cô lúc trước âm thầm ra nước ngoài, bấy nhiêu năm không liên lạc với mọi người.

Thậm chí cảm thấy Tô Đường có lẽ cũng không muốn thêm wechat của cô.

Nên Lật Chi cũng không dám chủ động phiền phức Hà Chi Ngôn để lấy wechat của Tô Đường.

Nhưng chưa được một lúc điện thoại trong tay Lật Chi lại reo lên tiếng báo.

Cô tỉnh táo lại trượt màn hình mở wechat thấy thông báo có tin nhắn mới, phát hiện là một yêu cầu kết bạn mới.

Đối phương không viết ghi chú, nhưng Lật Chi nhìn ra ngay người muốn kết bạn với cô là Tô Đường.

Vì ảnh đại diện cùng Hà Chi Ngôn là hình đôi.

Lật Chi lập tức chấp nhận.

Tô Đường ngay lập tức gửi tin nhắn qua.

Tô Đường: [Lật Chi?]

Tô Đường: [Lâu quá không liên lạc nhỉ!]

Lời nói khách sáo mang theo lo lắng và ngượng ngùng khi không gặp nhiều năm.

Lòng Lật Chi dần dần đỏ mắt.

Cô từng chút chạm vào màn hình, trả lời.

Lật Chi: [Tô Đường.]

Lật Chi: [Xin lỗi nhé, lúc trước không phải cố ý cùng cậu cắt liên lạc, điện thoại bị trộm QQ bị đánh cắp, tìm không ra liên lạc của ai hết.]

Cô thành thật giải thích và xin lỗi vì bấy nhiêu năm không liên lạc.

Tô Đường trực tiếp gửi tin nhắn thoại.

"Không sao đâu, đã qua rồi."

"Tớ muốn sớm gặp lại cậu nhưng bên này tớ còn việc, phiền quá."

Lật Chi nghe môi dần dần hé ra nụ cười.

"Đúng rồi, Lật Chi tớ đưa cậu vào nhóm nhé? Họ lập một nhóm học sinh khóa ba, đang tính tìm thời gian mọi người tụ tập, chúng ta có thể nhân dịp gặp lại!"

Lật Chi cũng chuyển sang tin nhắn thoại, trả lời: "Được thôi."

Cô vừa gửi xong tin nhắn này, Thích Nguyệt liền bịt miệng từ phòng khám đi ra.

Lật Chi dùng tay gõ chữ gửi cho Tô Đường: [Tô Đường hiện tại tớ không nói chuyện được, bạn tớ từ phòng khám đi ra.]

Tô Đường ngay lập tức trả lời một cái: [Ok.]

Lật Chi cất điện thoại, đứng dậy cầm lên túi của hai người, đi lên trước hỏi thăm Thích Nguyệt: "Bác sĩ nói sao?"

"Là do răng khôn hành, nhưng đang viêm không thể nhổ ngay được." Thích Nguyệt nghỉ một chút rồi tiếp tục nói: "Bác sĩ kêu lấy ít thuốc về nhà để uống, đợi hết viêm mới đến nhổ ra."

Lật Chi gật gật đầu, cùng Thích Nguyệt đi đến phía quầy thuốc lấy thuốc.

Đợi họ từ bệnh viện ra ngoài lên tàu điện ngầm, Lật Chi mới có thời gian lấy điện thoại ra.

Sau đó cô phát hiện ra, Tô Đường đã rất nhanh chóng kéo cô vào nhóm chat lớp 12.

Nhóm chat có không ít người.

Có người thấy có người mới vào, theo thói quen chào hỏi: [Người mới vào là học sinh nào vậy? Đổi tên đi? Như vậy mọi người cũng dễ nhận biết.]

Lật Chi lúc đó không nhìn tin nhắn nhóm chat, tự nhiên không nói gì.

Tô Đường thay mặt cô trả lời một câu: [Là do tớ đứa vào, là Lật Chi.]

Sau tin nhắn này, tin nhắn điện thoại liên tiếp reo lên.

[Lật Chi? Là cậu bạn kéo violon?]

[Ôi trời ơi, tớ nhớ ra rồi là một em gái dễ thương.]

[Tôi nhớ cô ấy tốt nghiệp cấp ba đã ra nước ngoài rồi, bây giờ về nước chưa?]

Tô Đường: [Về rồi!]

[Buổi họp mặt của chúng ta được định vào kỳ nghỉ Quốc khánh 1/10 của mọi người! Về nước rồi Lật Chi @Một quả lýchee* cũng cùng đến đi? Lâu lắm rồi không gặp!]

*@Một quả lýchee: tên tài khoản wechat

Tin nhắn tiếp theo cũng là nhắc tên cô để cô tham gia buổi họp mặt.

Trong nhóm chat vô cùng hỗn loạn: [Các người ở chỗ này um xùm gì đó, nhìn xem người ta có để ý tới các người không? Cậu bạn kéo đàn violon khinh thường phản ứng của loại người thường như chúng ta.]

Tin nhắn không nhận được hồi đáp của cô

Lật Chi xem xong tin nhắn trong nhóm chat, trước tiên là đổi tên của mình thành tên thật, sau đó từ từ gõ một dòng chữ trong ô tin nhắn gửi đi.

Lật Chi: [Xin lỗi nha, vừa rồi đang ở trên đường không nhìn điện thoại. Cảm ơn mọi người đã mời, tớ sẽ tham gia buổi họp mặt.]

Đồng thời có người đột nhiên hỏi một câu: [Anh Sâm có đi không? Anh Sâm có đi họp mặt không?]

Trái tim Lật Chi bỗng nhiên đập thình thịch.

Cố Cảnh Sâm… cũng ở trong nhóm chat?

Cô bấm vào góc bên phải, xem qua thành viên nhóm chat không thấy hình đại diện và tên của Cố Cảnh Sâm.

Chỉ có một cái hình đại diện toàn đen không đổi ghi chú, biệt danh là "Cố".

Chắc chắn là anh rồi.

Đợi Lật Chi quay lại trang chat, khi đó nhóm chat đã bắt đầu bùng nổ.

[@Cố, anh Sâm ? Cùng đi đi!]

[@Cố, anh Sâm? Cùng đi nào!]

...

Quả nhiên, đây là số khác của anh.

Không lẽ… đây là số cá nhân, số cô thêm vào kia là số công việc?

Hàng tin nhắn kéo dài một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại.

[Vô dụng thôi, tớ nghi ngờ anh Sâm từ lúc vào nhóm đã chặn hết tin nhắn nhóm chat, các bạn có thấy anh Sâm ló mặt lên không? Dù sao tôi cũng chưa thấy.]

Cố Cảnh Sâm ban đầu bị kéo vào nhóm này, nhưng chưa bao giờ nói chuyện.

Mọi người đều đoán là anh bật chế độ miễn làm phiền, không xem tin nhắn nhóm chat.

Đúng lúc nhóm chat lớp 12 náo nhiệt, Lật Chi nhận được tin nhắn WeChat của Tô Đường.

Tô Đường: [Tài khoản cá nhân của Lione]

Tô Đường: [WeChat của Cố Cảnh Sâm, cậu ấy hay dùng cái này trong nhóm chat kia chỉ là để trưng, chuyên dùng để ứng phó với người khác, cậu ấy chẳng dùng bao giờ.]

Lật Chi: "..."

Anh bị nói là không bao giờ ló mặt lên cũng đúng.