Lăng Khiêm và Phong Bạch là bạn nối khố của Cố Cảnh Sâm, Dung Yên từ lúc học cấp hai đã trở thành bạn bè với bọn họ, là Lăng Khiêm dẫn cô ấy gia nhập vào.
Ba người này đều là bạn học cùng cấp của Cố Cảnh Sâm trước khi học lại cấp ba.
Cố Cảnh Sâm trầm ngâm một lát, đồng ý: "Ừ, được."
"Đi Thượng Tiên Viên đi." Anh nói.
Lật Chi sau khi đến Thượng Tiên Viên liền tìm một vị trí gần cửa sổ.
Không bao lâu, Chung Hồng Phương liền chậm rãi đi tới.
Mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng Chung Hồng Phương bất kể là dáng người hay dung mạo đều được bảo dưỡng vô cùng tốt, khí chất trang nhã trí thức, ôn nhu lại đại khí.
Lật Chi nhìn thấy bà, vội vàng đứng lên, cười nhẹ nói: "Cô Chung."
Chung Hồng Phương trong nháy mắt nhìn Lật Chi hơi hoảng hốt, phảng phất như thấy được một Ninh Nguyệt khác.
Nhất là cái loại khí chất ôn nhu tinh xảo bẩm sinh của tiểu công chúa.
Ninh Nguyệt, là mẹ của Lật Chi.
Cũng giống như bà cô-Nhạc Sanh, bác học đa tài, là một tiểu thư khuê các rất có giáo dục có tài hoa, ở trên đàn violin càng có trình độ.
Chỉ là ông trời đố kỵ nhân tài, Ninh Nguyệt đã qua đời bảy năm trước.
Chung Hồng Phương cười cười với Lật Chi, vỗ vai cô bảo cô ngồi xuống.
Hai người câu được câu không tán gẫu, đều là những chuyện vặt vãnh không liên quan.
Bữa cơm tối này ăn không bao lâu, Chung Hồng Phương rốt cục vẫn nhắc tới mục đích lần này gọi Lật Chi ra.
"Lật Chi à, lần này cô hẹn em, thật ra là muốn hỏi em, có muốn đến Âm Đại hay không?" Chung Hồng Phương buông đũa xuống, dùng khăn ăn lau khóe miệng, tiếp tục ôn hòa nói: "Với tư cách của em, trường học có thể trực tiếp mời em làm phó giáo sư."
Lật Chi khẽ cắn môi, cô đã sớm nghĩ ra từ ngữ cẩn thận, nói: "Cô Chung, cám ơn cô đã lo lắng cho em, em thật sự cảm thấy rất vinh hạnh."
"Nhưng mà, em xin lỗi." Lật Chi nghiêm túc mềm giọng nói: "Em vẫn chưa chuẩn bị tốt."
Chung Hồng Phương không hỏi sâu hơn nữa, bởi vì bà biết hỏi nữa cũng không hỏi được cái gì.
"Vậy...được rồi." Chung Hồng Phương trìu mến nhìn Lật Chi, dịu dàng nói: "Sau này muốn về, trực tiếp tới tìm cô."
Lật Chi mặt mày cong cong, cười đáp: "Vâng."
"Cô giáo Chung." Cô nhìn về phía Chung Hồng Phương, đôi mắt hươu trong veo hàm chứa chờ mong, hỏi:" Cô có biết phương thức liên lạc của thầy Dương, người có thể làm đàn violin theo yêu cầu không ạ?"
Chung Hồng Phương sửng sốt, sau đó kịp phản ứng Lật Chi hỏi thăm người là ai: "Em nói thầy Dương Giang? Tiền bối đã làm đàn violon cho mẹ em trước đây sao?"
Lật Chi gật đầu: "Đúng ạ."
Chung Hồng Phương chậm rãi lắc đầu: "Cái này cô đúng thật là không biết. Thầy Dương tay nghề tốt, nhưng tính tình của ông ấy không bình thường, đặc biệt khó mời, lúc trước cũng chỉ có chút giao tình với bà Nhạc."
Mặc dù biết đại khái sẽ có kết quả như vậy, Lật Chi vẫn không khỏi có chút mất mát. Cô rũ mắt xuống, che khuất sự hờ hững và cay đắng trong đáy mắt.
Chung Hồng Phương ân cần hỏi: "Em cần tìm ông ấy làm đàn violin?"
Lật Chi ngẩng mặt, có chút ngượng ngùng cười cười, tay bất giác sờ lên mái tóc, dịu dàng nói: "Vâng."
Sau đó Lật Chi đi vệ sinh một chuyến.
Thật ra là lén tính tiền, thuận tiện đi toilet.
Chung Hồng Phương nhíu mày suy nghĩ một lát, vẫn nhân lúc này gọi điện thoại cho Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm cầm di động đứng dậy, đi ra hành lang, vừa đi về hướng ít người, vừa nghe máy.
Lật Chi sau khi từ nhà vệ sinh đi ra chưa được mấy bước, đã thấy được người đàn ông tựa vào cửa phòng cháy chữa cháy.
Anh không mang giày tây trang lúc đi làm, cũng không phải giày da đắt tiền, mà là mặc một chiếc T - shirt màu đen đơn giản, tùy ý tự nhiên phối hợp với quần âu màu đen, trên chân đi một đôi giày da đen viền trắng.
Đột nhiên, trông anh giống như một sinh viên đại học rất trẻ trung, lạnh lùng và đẹp trai.
Thân thể cao ngất của Cố Cảnh Sâm giống như bị đối xứng cắt thành hai nửa, một nửa ở dưới ánh sáng hành lang, một nửa ẩn nấp trong bóng tối cầu thang.
Anh đang cầm điện thoại di động, không biết đang nói chuyện với ai.
Người đàn ông tùy ý lười biếng, cúi đầu không nhìn xung quanh, ngữ khí hiếm khi nghiêm túc, nói một câu: "Được, em biết rồi, cám ơn cô."
Lật Chi vừa định làm bộ không nhìn thấy anh, quay đầu dùng cái ót lặng lẽ tránh ra, giọng nói của người đàn ông liền tản mạn truyền đến: "Nhìn thấy ông chủ có thái độ này?"
Lật Chi phút chốc dừng lại, trái tim trong l*иg ngực treo ở giữa không trung, cứ như vậy vì một câu nói của anh vạch trần "bốp bốp" ngã sấp xuống đất.
Cô thong thả cứng cổ xoay mặt, ngửa đầu nhìn Cố Cảnh Sâm đang cụp mắt nhìn mình chằm chằm, nhanh chóng trừng mắt nhìn, trong lòng rất xấu hổ nhưng trên mặt coi như trấn định.
Lật Chi thấy không trốn được, đành phải kiên trì cười khan nói: "Ha ha, ha ha, Thật trùng hợp nha ông chủ, anh cũng ăn cơm ở chỗ này sao?"
Diễn xuất vụng về.
Cố Cảnh Sâm nhớ tới lời Chung Hồng Phương vừa nói với anh, con ngươi ngoắc ngoắc ghim lên người cô, môi mỏng khẽ mím không nói gì, như là muốn nhìn thấu cô từ ngoài vào trong.
Ánh mắt kia rơi vào trong mắt Lật Chi, liền trở thành ánh mắt áp bách đến từ cấp trên, là ông chủ lớn đang biểu đạt sự bất mãn của thư ký giả vờ không nhìn thấy anh.
Lật Chi có chút hoảng loạn nuốt nước miếng.
Gió lùa trong hành lang thổi qua, mang theo góc váy của cô, mái tóc rối tung cũng xẹt qua hai má, che đi biểu tình có chút cứng ngắc căng thẳng của cô.
Gió lạnh lẽo giống như ánh mắt anh đánh giá cô, sắc bén thổi qua thân thể cô, từ sợi tóc đến móng chân đều làm cho cô cảm thấy bị khí thế xâm lược.
Chợt có một vật từ bên anh bay về phía cô.
Lật Chi theo bản năng nâng hai tay lên che ngực, cũng may miễn cưỡng đỡ được.
Cố Cảnh Sâm ném cho cô một chiếc chìa khóa xe.
Người đàn ông đứng thẳng dẫn đường, thân hình vốn cao hơn cô rất nhiều trong nháy mắt lại có chút áp bách đến từ chiều cao.
Cố Cảnh Sâm không nhìn cô thêm một cái, thẳng chân đi dọc theo hành lang.
Chỉ bỏ lại một câu: "Tôi uống rượu, cô lái xe đưa tôi về đi."