Sau khi lên xe, tôi nén giận nhắn tin cho anh.
"Em nghĩ trong lúc đang yêu đương thì hai người nên thành thật với nhau thì tốt hơn, không nên giấu giếm, cho dù trước đó có những lời nói dối phải nói ra, nhưng đã ở bên nhau lâu như vậy, một số sự việc nên nói cho rõ ràng.”
Ngày mai tôi sẽ hẹn Châu Dực để nói rõ.
Nếu cậu nhóc này không nɠɵạı ŧìиɧ, chúng ta có thể làm sáng tỏ hiểu lầm và nhân tiện giải thích thân phận của tôi.
Nếu thực sự lừa dối tôi, chỉ khiến anh phải hối hận!
Trên thực tế là từ bỏ cổ phiếu chất lượng cao như tôi!
Châu Dực dường như đang bận rộn gì đó, hồi lâu vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
Mãi cho đến khi tôi đến nhà họ Châu thì điện thoại của tôi kêu ding-dong.
Nhưng lúc này mọi người đã lên xe rồi, tôi quay người rời đi với chiếc điện thoại di động quen thuộc của mình và để lại chiếc điện thoại di động trò chuyện với anh trong xe.
Nếu anh không trả lời tôi trong vài giây, tôi cũng sẽ không trả lời sau vài giây nữa!
Tối nay người đến yến tiệc không nhiều, nhưng phần lớn đều là các gia đình giàu có trong thành phố này, đủ cho thấy mối quan hệ của nhà họ Châu.
Tôi lang thang khắp nơi như một kiều nữ với ly rượu trên tay, tích lũy được rất nhiều mối quan hệ, nhưng vẫn chưa gặp được thiếu gia nhà họ Châu.
Không phải chỉ mình tôi tò mò đâu, những người khác cũng vậy.
Trợ lý của chủ tịch Châu đi loanh quanh trong đại sảnh, hơn chục người vây quanh để hỏi thăm tình hình của vị thiếu gia đó.
"Thật xin lỗi, thiếu gia của chúng tôi hiện đang có việc gấp cần xử lý, mọi người cứ tự nhiên, không cần khách sáo.”
Chỉ là bữa tiệc đã quá nửa, và vẫn chưa thấy người xuất hiện.
Những người có mặt tôi đã trò chuyện xong, cuối cùng thực sự chán nản nên quyết định ra vườn hít thở không khí trong lành.
Không ngờ lại gặp mấy vệ sĩ mặc đồ đen trốn trong vườn câu cá.
Mọi người ra ngoài kiếm tiền đâu dễ dàng, tôi không bước ra vạch trần, tìm một góc nhỏ ngồi xuống, ai biết hai người đàn ông lại đang nói chuyện phiếm.
"Thiếu gia lên lầu được một tiếng rồi."
"Vậy thiếu gia xuống chưa?"
"Chưa, thiếu gia hình như không liên lạc được với bạn gái nên đang trầm cảm trong phòng."
Vãiii, bát quái nhà họ Châu!
Tôi thận trọng đến gần, vểnh tai lên và lắng nghe cẩn thận.
"Vừa rồi lúc giao trái cây cho thiếu gia tôi đã nhìn thấy, anh ấy cau mày cầm điện thoại di động, cảm giác như sắp khóc đến nơi. Khi tôi đến gần hơn, tôi thấy cái gì đó: trung thực…, thật thà…, đừng giấu giếm.. trên điện thoại."
"Thiếu gia cũng kỳ lạ, không có việc gì làm thì chơi cosplay, lại còn mượn đồng phục của nhân viên bảo vệ mặc chụp ảnh."
Đồng phục bảo vệ? Họ Châu? Châu Dực!
Không phải như tôi nghĩ chứ?
Tôi cứng ngắc quay lại sảnh tiệc, hỏi một vòng tên vị thiếu gia nhà họ Châu.
Nhưng người này quá thần bí, rất ít người có mặt ở đây thực sự biết chuyện.
Đang định bỏ cuộc thì chợt thấy một bóng hình xinh đẹp.
Người phụ nữ đã xuất hiện với Châu Dực trong trung tâm thương mại vào ban ngày.
Lúc này, cô ấy đang mặc một chiếc váy dạ hội và nói cười với những người xung quanh.
Tôi tình cờ bắt gặp một người qua đường để hỏi thăm tình hình.
"Người đó là ai?"
"Cô Lâm, họ hàng của Châu phu nhân, nhất định là dì của cậu ấy."
Người tôi đông cứng lại, người phụ nữ đi ngang qua tôi, miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó.
"Thằng nhóc này bị làm sao vậy, sáng nó kêu cùng đi chọn quà cho bạn gái, sao buổi tối lại có biểu cảm thế này."
Cô Lâm chuẩn bị đi lên lầu, đột nhiên đám đông cảm thán.
"Châu thiếu gia cuối cùng cũng xuất hiện!"
Tôi lần theo tiếng nói, ở góc cầu thang cẩm thạch, một bóng người dần hiện ra.
Mặc một bộ âu phục cao cấp, dáng người ngay thẳng, khí chất phi thường, nhưng vừa nhìn rõ mặt, chiếc cốc trên tay suýt chút rơi xuống đất.