Chương 4: Thích chú rể

Năm nay anh không ở Giang Thành nhiều, nên vẫn chưa kịp mua nhà mới.

"Vẫn ở khách sạn Cẩm Giang à?"

"Ừ."

Tần Vận nhìn anh một cái thật sâu, không nhịn được cụng ly với anh: "Anh bạn à, cậu đúng là người chung tình."

Chu Vụ khựng lại, nhướng mày nhìn cậu ta: "Cái gì?"

"Thôi đi, đừng giả vờ trước mặt anh em nữa." Tần Vận nhỏ giọng nói, "Đoạn Vi không phải là kết hôn ở khách sạn đó sao, không phải chứ, cô ta kết hôn cũng hơn một năm rồi, cậu vẫn chưa quên được à?"

Đoạn Vi là bạn học của bọn họ, ba người học chung lớp từ tiểu học đến hết cấp ba, có thể coi là bạn từ thuở nhỏ.

Chu Vụ và Đoạn Vi từng yêu nhau hai tháng. Chu Vụ tỏ tình với Đoạn Vi sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người mới yêu đương được vài ngày thì mỗi người một nơi, bắt đầu yêu xa.

Hai tháng sau, Đoạn Vi nói rằng yêu xa quá vất vả, Chu Vụ lại ở nước ngoài, lệch múi giờ, hơn nữa cô ta hiện tại có người khác muốn hẹn hò hơn, nên đã đề nghị chia tay với Chu Vụ.

Mãi cho đến khi nhận được thiệp mời đám cưới, Chu Vụ mới biết, người mà Đoạn Vi nói muốn hẹn hò hơn chính là lớp trưởng thời cấp ba của bọn họ.

Điều này đã khiến hôn lễ của Đoạn Vi năm đó gần như trở thành một buổi họp lớp cấp ba quy mô nhỏ.

Chu Vụ liếc mắt: "Chỉ là quen ở rồi thôi."

"Năm đó cũng không biết là ai, đang ăn tiệc cưới thì lẳng lặng biến mất." Tần Vận vỗ vai anh, "Không sao, trước mặt anh em thì cậu cứ mạnh miệng đi, tôi sẽ không vạch trần cậu đâu."

Chu Vụ hất tay cậu ta ra, nhếch mép cười nhạt: "Cút."

Tần Vận không cút, cậu ta nhớ đến một chuyện khác: "Đúng rồi, cậu nhận được thư mời lễ kỷ niệm thành lập trường chưa? Cậu có đi không?"

Cuối tháng này là lễ kỷ niệm thành lập trường trung học Giang Thành - cũng là trường cấp ba của bọn họ, trong nhóm lớp đã thông báo mấy lần rồi.

Đối với những học sinh đã tốt nghiệp như bọn họ, nhà trường còn đích thân gửi riêng một lời mời.

Chu Vụ: "Nhận được rồi, không đi."

"Tôi biết mà. Thôi, vậy tôi tự đi vậy, thật ra mấy hôm trước tôi có đến đó một chuyến rồi, cháu gái tôi học ở trường cấp hai trực thuộc trung học Giang Thành, ngay cạnh khu cấp ba, tôi thay chị gái đến đón con bé mấy lần." Nói đến đây, Tần Vận nhớ ra điều gì đó, "Ê, cậu đoán xem tôi gặp ai nào?"

Chu Vụ không hứng thú, qua loa đáp: "Ai?"

"Ôn Từ."

Chu Vụ nhìn cậu ta.

Tần Vận còn tưởng anh đang hỏi là ai, liền cười nói: "Ồ, chắc cậu không nhớ đâu nhỉ, một bạn nữ học cùng lớp cấp ba với chúng ta. Chính là... chính là..."

Tần Vận "chính là" nửa ngày cũng không nói ra được.

Nhìn thấy mặt Ôn Từ, cậu ta có thể miễn cưỡng nhận ra, nhưng nói đến việc nữ sinh này có gì đáng nhớ thì cậu ta thật sự không nói ra được, thậm chí tên của Ôn Từ cũng là sau đó hỏi lại cháu gái mới biết.

"Nhớ rồi, lớp trưởng môn tiếng Anh." Chu Vụ nói, "Luôn ngồi bàn đầu tiên ấy."

"A?" Tần Vận ngẩn người, "Đúng đúng đúng, là cô ấy. Cậu vậy mà còn nhớ!"

"Bây giờ cô ấy đang dạy tiếng Anh ở trường tiểu học Giang Thành, dạy cháu gái tôi." Tần Vận nhớ lại dáng vẻ của Ôn Từ, "Nói thật, hồi cấp ba, tôi đã cảm thấy sau này cô ấy sẽ làm giáo viên."

Chu Vụ hỏi: "Vì sao?"

"Không biết nữa, là cảm giác thôi. Cứ, trông rất ngoan, nói chuyện cũng rất dịu dàng, vừa nhìn là biết kiểu con gái ngoan ngoãn nghe lời người nhà, kiểu người như vậy lớn lên thường sẽ vào làm trong cơ quan nhà nước, không phải giáo viên thì là công chức." Tần Vận hỏi ngược lại, "Cậu không thấy vậy sao? Ê, không phải cậu nói không muốn hút sao, sao lại châm thuốc rồi?"

Chu Vụ đứng dựa vào lan can, nghiêng đầu nhả ra một hơi khói, lựa chọn trả lời: "Thấy."

Dịu dàng, sạch sẽ, ngoan ngoãn. Đây hẳn là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Ôn Từ.

Kể cả Chu Vụ cũng vậy.

Trước hôn lễ của Đoạn Vi, ấn tượng của Chu Vụ về Ôn Từ cũng giống hệt như Tần Vận, nhớ mặt, trông rất ngoan, còn lại thì không có gì.

Cho nên vào ngày diễn ra hôn lễ của Đoạn Vi, Chu Vụ rời khỏi hội trường, ra hành lang hút thuốc, nhìn thấy Ôn Từ đi vào bóng tối, Chu Vụ hiếm khi ngẩn người.

Lúc đó Chu Vụ uống hơi nhiều, lười biếng dựa vào tường, Ôn Từ đi đến gần, anh thậm chí còn không phân biệt được mùi rượu thoang thoảng quanh chóp mũi là của anh hay của cô.

Ôn Từ đứng yên trước mặt anh: "Có phải anh thích Đoạn Vi không?"

Giọng nói vẫn giống như trong ấn tượng của anh, rất nhỏ, rất nhẹ, như tiếng thì thầm bên tai.

Chu Vụ nhíu mày, định bỏ đi thì Ôn Từ lại tiến thêm một bước.

"Trùng hợp thật." Ôn Từ nhỏ giọng nói, "Em lại thích chú rể của cô ấy."

Nói xong, Ôn Từ nhón chân hôn anh.

Nụ hôn của Ôn Từ không giống như mùi rượu nồng nặc trên người cô, mà rất giống con người cô.

Rất mềm mại, đôi môi, đầu lưỡi, làn da bên môi, tất cả đều mềm mại đến mức thoải mái, trong miệng cô không có mùi rượu, mà là mùi hương trái cây ngọt ngào, Chu Vụ cúi đầu, hôn đáp lại cô, không nhịn được nghĩ, rượu nào trong bữa tiệc lại có mùi trái cây nồng như vậy?