Chương 3: Tần Vận

Trước khi ra ngoài, Chu Vụ mặc một áo hoodie đen có mũ trùm đầu đơn giản, thoải mái.

Anh thường trú tại khách sạn này, nhân viên đều nắm rõ một số thói quen của anh, lúc xuống lầu, nhân viên hỗ trợ đỗ xe đã lái một chiếc xe khác của anh trong bãi đậu xe khách sạn đến trước cổng.

Chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen có gầm khá cao, Chu Vụ chân dài, nhấc chân một cái đã lên xe.

Sau khi đưa tiền boa, Chu Vụ đánh lái, chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua khu vực để xe điện ngoài cùng của khách sạn, anh liếc mắt nhìn thoáng qua.

Một khoảng nhỏ gần như đều là xe điện giao đồ ăn, chỉ có một chiếc là ngoại lệ.

Là một chiếc xe đạp màu trắng sữa, yên tĩnh nằm giữa những chiếc xe giao đồ ăn, đầu xe hơi nghiêng.

Rất kì lạ, Chu Vụ vừa nhìn đã cảm thấy, đây chính là xe đạp của Ôn Từ.

Phía sau vang lên tiếng còi xe, Chu Vụ thu hồi tầm mắt, lái xe vào dòng xe cộ.

Quán bar Lam Điệu.

Lúc Chu Vụ đến nơi, không khí đang rất sôi động, nhân viên vừa nhìn thấy anh, lập tức tiến lên dẫn đường cho anh.

Tầng một là khu vực nhạc sôi động, nam nữ ôm ấp, nhảy nhót cùng nhau, mùi nước hoa và mùi hương đặc trưng của quán bar quyện vào nhau, khiến Chu Vụ cảm thấy khó chịu.

Anh vô cớ nhớ đến mùi hương trên người Ôn Từ lúc nãy, mùi hương hoa nhàn nhạt, không rõ tên. Chu Vụ nhíu mày, đưa tay kéo mũ hoodie lên.

Nhân viên dẫn anh đi thẳng lên tầng hai.

Tầng hai là một khu vực có thể nhìn bao quát toàn bộ tầng một, yên tĩnh hơn tầng một một chút, được coi như một phòng bao mở hoàn toàn.

Quán bar này là do Tần Vận, bạn tốt của Chu Vụ mở, không phải để kiếm tiền, chỉ là muốn có một địa điểm vui chơi ở trong nước, lại thêm việc Tần Vận thường ngày rất chịu chi, thường xuyên mời những ca sĩ, minh tinh nổi tiếng đến khuấy động không khí, ban đầu chỉ là mở ra chơi chơi mà lại trở thành quán bar sầm uất nhất Giang Thành, bình thường muốn đến còn phải nhờ vả, đặt chỗ trước.

Chu Vụ vừa xuất hiện, người trên ghế sofa ở tầng hai đã lên tiếng.

"Xem ai đến này." Tần Vận vỗ vỗ vào người phụ nữ bên cạnh, cười nói, "Bảo bối, ngồi sang đây nào, nhường chỗ cho cậu ấy."

Người phụ nữ ngoan ngoãn đứng dậy nhường chỗ, Chu Vụ liếc mắt nhìn chỗ lõm trên ghế sofa, có thể tưởng tượng được chỗ đó lúc này nồng nặc mùi nước hoa đến mức nào.

Anh không để ý đến Tần Vận, nhận lấy ly rượu trong tay nhân viên phục vụ, dựa vào lan can, lười biếng nhìn xuống dưới lầu một cách vô định.

Tần Vận cười "khẽ" một tiếng, cầm ly rượu lên, đi đến bên cạnh anh: "Không phải chứ, cậu cũng quá không nể mặt rồi đấy, về nước cũng không nói với anh em một tiếng?"

"Không nói cho cậu, chẳng phải cậu cũng biết rồi sao." Chu Vụ nói.

"Là tôi muốn hẹn cậu đến châu Âu xem bóng đá, hỏi Kiều Kiều mới biết hôm nay hai người bay về Giang Thành."

Chu Vụ cụng ly với cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu có thể cách xa thư ký của tôi một chút được không?"

"Nói như cậu vậy là sao, tôi quen biết Kiều Kiều từ khi người ta còn chưa làm thư ký cho cậu đấy nhé." Tần Vận đưa cho anh một điếu thuốc, "Hợp đồng với bên Mỹ đã ký xong hết rồi chứ?"

Chu Vụ khẽ "ừ" một tiếng, không nhận thuốc, anh không nghiện lắm, mấy ngày mới hút một điếu.

Tần Vận lại một lần nữa không nhịn được mà thầm bội phục Chu Vụ.

Nhà họ Tần và nhà họ Chu là hai gia tộc có gia thế khủng nhất nhì Giang Thành, hai nhà coi như là bạn tốt nhiều đời, cho nên hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ.

Tần Vận từ bé đã thích chơi bời, trốn học đánh nhau, rượu chè, thuốc lá cái gì cũng không thiếu, Chu Vụ cũng không phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì, rất nhiều chuyện rắc rối đều là do hai người bọn họ cùng gây ra, hồi đi học, Chu Vụ còn bị kỷ luật nhiều hơn cả cậu ta.

Điều duy nhất khác biệt chính là, Chu Vụ tuy thích chơi, nhưng năng lực học tập lại rất mạnh, thời học sinh, lên bục nhận khen đều là đọc xong bản kiểm điểm xong thì nhận luôn giấy khen học sinh giỏi, giỏi đến mức đáng sợ.

Bây giờ cũng vậy, những người khác bọn họ vẫn đang học cách quản lý công ty, Chu Vụ 26 tuổi đã ung dung đi lại trên thương trường, đàm phán thành công rất nhiều dự án lớn với giá trị kinh ngạc.

"Giỏi quá. Vậy được, ngày kia đi, ngày kia tôi tổ chức một bữa tiệc cho cậu, chúng ta cùng nhau ăn mừng."

Chu Vụ từ chối: "Cậu tự muốn mở tiệc thì mở đi, đừng lôi kéo tôi vào."

Anh quay đầu lại nhìn, nói: "Bảo bọn họ xuống dưới chơi đi, ồn quá."

Tần Vận "chậc" một tiếng, gọi nhân viên phục vụ đến, bảo anh ta đưa khách xuống dưới chơi: "Vậy để lần sau đi, khi nào cậu rảnh thì nói với tôi một tiếng, tôi sắp xếp cho. Mà này, cậu về nước lần này vẫn ở khách sạn à?"

"Ừ."

Kể từ khi Chu Hoa Thành dẫn đứa con riêng thứ hai về nhà vào năm ngoái, Chu Vụ gần như không trở về căn biệt thự đó nữa.