Lúc Ôn Từ thở đều trở lại, bầu trời bên ngoài khung cửa sổ sát đất đã tối đen, cô uể oải nằm trên giường, toàn thân không còn chút sức lực, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán cô cũng chẳng buồn quan tâm.
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, tám giờ bốn mươi, đã gần ba tiếng rồi.
Ôn Từ đặt điện thoại xuống, ôm gối, lại không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Vụ đang hút thuốc trên ban công.
Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những vết đỏ trên lưng hiện rõ mồn một.
Hút xong điếu thuốc, Chu Vụ bóp tắt tàn thuốc, đi vào phòng, Ôn Từ cảm thấy chăn được vén lên, Chu Vụ lật người cô lại, nắm lấy cổ chân cô, cúi đầu định hôn xuống, nhưng bị Ôn Từ né tránh.
Chu Vụ nhướng mày, sau đó bật cười: "Quên mất, anh vừa hút thuốc xong."
Khuôn mặt Chu Vụ còn thu hút hơn cả vóc dáng của anh, ngũ quan sắc nét, đường quai hàm sắc bén, là kiểu đẹp trai pha trộn giữa khí chất và sự hoang dã, đôi mắt anh có màu sắc sâu thẳm hơn người thường, lúc này đang lười biếng nhìn Ôn Từ, cười có phần cợt nhả.
"Không phải." Ôn Từ nhìn lại anh, "Em chỉ là hơi đói."
Chu Vụ ngạc nhiên, liếc nhìn bụng cô: "Không ăn gì trước khi đến đây à?"
"Không có, vừa tan học em đã đến đây rồi."
Chu Vụ buông cổ chân cô ra, gọi điện thoại cho người mang đồ ăn lên.
Khách sạn làm việc rất nhanh, không lâu sau đã mang đồ ăn đến, Ôn Từ nhìn bàn đầy thức ăn, im lặng một lúc: "Em ăn không hết nhiều như vậy đâu."
"Cùng ăn." Chu Vụ tách đôi đũa, đưa cho cô.
Ôn Từ: "Anh cũng chưa ăn sao?"
"Anh ăn cơm hộp trên máy bay rồi."
Ôn Từ không mang theo quần áo, chỉ có thể quấn khăn tắm để ăn cơm, cô ăn uống không được tập trung cho lắm, biến mất gần ba tiếng đồng hồ, điện thoại của cô đã sắp bị tin nhắn làm nổ tung.
Trả lời tin nhắn của mẹ xong, Ôn Từ lại tiếp tục trả lời tin nhắn công việc.
Thực sự không còn sức lực để gõ chữ nữa, Ôn Từ hắng giọng, dùng chức năng chuyển giọng nói thành văn bản: "Cô Hứa, cảm ơn cô đã có lòng tốt, nhưng thật sự không cần đâu ạ, để sau này có dịp rồi nói ạ."
Tin nhắn vừa gửi đi, cô nghe thấy người đối diện khẽ cười.
Ôn Từ ngẩng đầu lên nghi hoặc, nhìn vào mắt Chu Vụ.
"Không có gì, anh chỉ là cảm thấy..." Chu Vụ khẽ nhún vai, "Vừa rồi em nói chuyện giống hệt như đang nói chuyện với thầy Dư vậy."
Thầy Dư là giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của bọn họ.
Ôn Từ vừa định nói gì đó thì điện thoại lại rung lên, cô chỉ đành mỉm cười với Chu Vụ, tiếp tục cúi đầu trả lời tin nhắn.
Vai Ôn Từ lộ ra ngoài khăn tắm, trên đó còn có vài dấu hôn mà Chu Vụ vừa để lại. Làn da Ôn Từ rất trắng, dấu vết trên người cô càng thêm rõ ràng, Chu Vụ khẽ nuốt nước bọt.
Nhiều tin nhắn như vậy, biết đến bao giờ cô mới ăn xong bữa tối này.
Chuông điện thoại reo lên, lần này là của Chu Vụ. Anh liếc nhìn ID người gọi, do dự một lúc rồi mới nghe máy.
"Alo. Ừm, về rồi, ai nói cho cậu biết... Lam Điệu? Không đi."
"Không có làm gì, có việc."
"Sao cậu biết tôi ở Cẩm Giang?"
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó, Chu Vụ cau mày: "Cút đi, đừng đến... Được rồi, lát nữa tôi qua."
Chu Vụ ném điện thoại sang một bên, tiếp tục nhìn Ôn Từ trả lời tin nhắn.
Ôn Từ nuốt thức ăn trong miệng, nói: "Anh đi trước đi."
Chu Vụ: "Hả?"
"Em còn một lúc nữa, có một phụ huynh đang hỏi thăm tình hình học tập của con họ." Ôn Từ nói, "Nếu anh vội thì đi trước đi, em ăn xong sẽ tự về."
"..."
Nhìn Ôn Từ bận rộn như vậy, bảo cô "làm thêm lần nữa" có vẻ hơi quá đáng, Chu Vụ không nói gì nữa, đứng dậy đi thay quần áo.
Thay quần áo xong đi ra, Ôn Từ dường như đã bận xong, đang chậm rãi uống canh. Lúc này cô không có biểu cảm gì, nhưng hai má vẫn còn ửng hồng.
Chu Vụ nhìn cô, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Có muốn đi cùng nhau không?"
Ôn Từ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Vụ cũng không hiểu tại sao mình lại mời Ôn Từ, nhưng đã nói rồi thì thôi: "Tần Vận gọi, em biết mà, trước đây nó cũng học lớp 12/3."
"Không cần đâu." Ôn Từ hoàn hồn, "Anh đi đi."
"Ừm." Chu Vụ gật đầu, "Vậy anh đi đây."
"Được."
Chu Vụ vừa định đi đến cửa thì người bên trong như đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Chu Vụ, hóa đơn bữa ăn này, anh nhớ gửi cho em thanh toán sau."
"Không cần đâu." Chu Vụ nói.
"Cần chứ." Ôn Từ dịu dàng nói, "Chúng ta đã nói rồi, sau khi gặp mặt mọi chi phí đều chia đôi."
Trước đây, tiền khách sạn cũng là do hai người chia đều, nhưng sau hai lần hẹn hò, Chu Vụ thật sự không chịu nổi việc ở khách sạn vài trăm tệ, kiên quyết yêu cầu Ôn Từ nghe theo sự sắp xếp của anh, đồng thời nói rõ ý kiến này là do anh đề xuất, chi phí phát sinh đương nhiên cũng do anh chi trả.
"Biết rồi." Chu Vụ mở cửa rời đi.