Chương 41.2

“Vậy sao, nếu vậy bổn quân không quấy rầy nữa.” Nhược Mộc có cảm giác rằng hình như tiểu tiên cơ trước mắt hắn ta có chút khác so với trước đây, nhưng hắn ta cũng không có ý định tìm hiểu.

Vừa định rời đi, thì chợt nhớ ra điều gì đó nên gọi tiểu tiên cơ lại.

Sau đó hắn đi vào phòng Tiên Tịch Quan, thì thấy tiên quan tóc trắng đang bận rồi sắp xếp lại những cuộn giấy lộn xộn ở trên bàn, hoàn toàn quên đi cuộc hẹn với hắn ta.

Nhược Mộc xụ mặt, đành nhận mệnh giúp bạn mình một tay dọn dẹp lại.

“Đúng rồi, hồi nãy ta vừa thấy tiểu tiên cơ của bên Hải Giác Nhai cũng mới tới đây có phải vậy không? Ta nhớ trước đây ngươi nói nàng ấy rất đặt biệt? Vì sao vậy?” Hắn nhớ chuyện này nên sẵn thuận miệng hỏi.

“Là tiểu tiên cơ đó sao.” Tiên quan tóc trắng rất thích thú với câu hỏi này, hắn ta ngẩng đầu ra khỏi những đóng lộn xộn trên bàn: “518 năm trước, lần đầu tiên ta gặp nàng ấy, trong lòng ta đã có một cảm giác kì lạ. Trong sách của tất cả các vị thần, nói là nàng ấy từ phàm nhân thoát thai thành tiên. Sau đó ta kiểm tra sổ sinh tử trong cung Sinh Mệnh , nó nói rằng nàng ấy ở 3000 năm trong thế giới cát bụi chìm nổi mấy năm trăm đời.”

Nhược Mộc nghe xong thì gật đầu, cho dù là tiên phàm trần hay là hậu duệ của tiên tộc, thì nguồn gốc và cuộc đời của họ cũng đều được viết trong sách Chư Thần và Sách Sự sống, không có khả năng là giả được, lại thấy bạn tốt kia nhìn chằm vào hắn bằng một ánh mắt sáng như lưu ly, bên trong tràn đầy sự huyền bí.

Đôi mắt của Tiên Quan giống hệt như phụ thân của hắn, người phụ trách làm việc bên Vương Xuyên, người ta đồn rằng, ai có đôi mắt như vậy đều có thể nhìn thấu cả kiếp trước và kiếp này của tất cả của mọi thứ.

“Ta đã nhìn ra là nguyên thần tiểu tiên cơ kia rõ ràng là con cháu của Tiên tộc linh hạch.”

Xích Anh âm thầm triệu kiến chưởng sự tiên tự, cùng nàng ấy nói rằng chính mình sắp rời Cửu Trọng Thiên.

Chưởng sự tiên tử lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh mà bĩnh tĩnh lại, chỉ hỏi một câu:

“Thần quân là muốn rời đi cùng với cô nương trong lễ hội hồng liên có phải không?”

“...Xem ra tiên nhân lúc ấy đã giữ thể diện lại cho bổn quân rồi.”

“Hạ quan không dám, cũng là do hạ quan ngu muội, không kịp phát hiện ra sớm, thiếu chút nữa đã làm thần quân cùng cô nương kia phải khó xử rồi.”

Tuy rằng hai người đã làm chủ tớ nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ tâm sự với nhau điều gì, chưởng sự tiên tử vẫn luôn cảm thấy thần quân rộng lượng với người khác, nhưng cũng lại lạnh lùng như băng sương, luôn xa cách đối với người khác, ngay cả Liền Đạm tiên quân cũng chưa chắc có thể hiểu rõ nhiều về hắn.

Bây giờ thần quân nói rằng hắn đang yêu một cô nương, chưởng sự tiên tử thật sự cảm thấy vui vẻ vì hắn.

Thần quân nói rằng, lúc đầu hắn cứ nghĩ sẽ im lặng mà rời đi, tin tức rời đi sẽ truyền ra sau, chỉ có thể làm phiền chưởng sự tiên tử ổn định lại cục diện, cũng an bài nơi đi của nhóm tiên hầu giúp hắn.