Chương 1: Thế sự xoay vần

Edit: Hỗn Yên

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Cửa hàng đồ cổ kinh doanh được hai ngàn năm của Bạch Nhứ đã đóng cửa cả nửa tháng. Cậu thất nghiệp nên chuyển từ chủ tiệm đồ cổ sang làm diễn viên đóng thế, sau đó trở thành diễn viên đóng thế chuyên nghiệp.

Bây giờ Bạch Nhứ đang theo dõi một người, người mà Bạch Nhứ đã tìm kiếm suốt hai ngàn năm vẫn bặt vô âm tín.

Nhìn thoáng qua phim trường, đã vạn năm rồi, hệt như thế sự xoay vần. Người kia đã không còn nhớ cậu, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lùng và sự xem xét tỉ mỉ.

Bạch Nhứ theo dõi anh đã năm ngày, tìm hiểu nơi anh ở, quỹ đạo cuộc sống của anh hệt như một ăn trộm.

Mỗi 8 giờ sáng anh đều sẽ ra ngoài, ăn sáng ở tiệm ăn dưới lầu sau đó lái xe hoặc bắt xe tới phim trường. Buổi tối sau khi kết thúc công việc, anh sẽ đi về con đường cũ, lúc thì mua ít trái cây, lúc thì mua phần đồ ăn khuya.

Hệt như trên mạng đưa tin, Mạc Diễm không thích xuất đầu lộ diện, không thích nói nhiều, còn có phần cổ hủ.

Các bộ phim của đạo diễn Mạc Diễm đoạt được vô số giải thưởng. Anh đã trở thành người nổi tiếng trong giới phim ảnh khi còn trẻ nhưng số ảnh bị phóng viên chụp lén lại chẳng có mấy tấm. Chỉ có duy nhất một tấm chính mặt là khi Mạc Diễm để lộ vẻ nghiêm túc cùng chút hung dữ trong đôi mắt.

Bất luận anh có nghiêm túc, khó gần tới mức nào thì trong mắt Bạch Nhứ, anh vẫn là giả vờ tức giận để dỗ dành cậu như ngàn năm trước, khi cười rộ lên dịu dàng hệt như gió xuân.

10 giờ, Mạc Diễm cầm đồ ăn khuya đi vào tiểu khu. Bạch Nhứ thất vọng chép miệng, chậm rãi đi về nhà.

Khi đi ngang qua cửa hàng đồ cổ đã đóng cửa, Bạch Nhứ chán nản ngồi ở bậc đá đối diện, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu đã cũ, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Hai chữ “Tây Phong” được viết rất ngay ngắn, có hơi chút trẻ con. Mấy năm nay Bạch Nhứ đã viết đi viết lại rất nhiều lần, vết mực đã thấm đậm vào tấm gỗ, nét chữ dường như cũng đã phai đi.

Cửa hàng đồ cổ này là nơi ẩn náu cuối cùng của Bạch Nhứ. Giấy niêm phong dán lên hệt như một đoạn ký ức phủ đầy bụi được khắc sâu vào trong xương cốt của cậu.

Dáng vẻ người nọ cầm tay dạy cậu viết chữ vẫn còn in hằn trong đầu. Hai chữ học được đầu tiên cũng đã bị cậu quên đi.

Một con mèo trắng nhảy xuống khỏi nóc cửa hàng đồ cổ, cao ngạo bước tới rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Nhứ. Nó liếʍ hai chân trước rồi kêu lên một tiếng ngắn ngủi.

“Thanh Linh.” Bạch Nhứ vươn tay xoa đầu nó, nhẹ nói: “Hôm nay A Hoài vẫn thế, đi tới phim trường, mang đồ ăn khuya về nhà. Buổi trưa lúc tôi và anh ấy nhìn thoáng qua nhau ở phim trường, anh ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi quay đi.”

“Meo.” Thanh Linh kêu meo một tiếng rồi đưa tay gãi gãi cổ.

“Nói với mày, mày cũng không hiểu. Dù sao mày cũng chỉ là một con mèo bình thường, nghe không hiểu lời người nói.” Bạch Nhứ chống chân đứng dậy, đi về phía nhà: “Đi đi, trở về đi, ngày mai tao còn phải đi gặp A Hoài, phải dậy sớm nữa.”

Bạch Nhứ làm diễn viên quân chúng trong đoàn phim do Mạc Diễm làm đạo diễn, chẳng qua lúc vào là do phó đạo diễn tuyển Bạch Nhứ vào. Mạc Diễm không thường đi tới đoàn phim, mà có tới thì những nhân vật nhỏ cũng không gặp được nên Bạch Nhứ vào đoàn phim được nửa tháng rồi mới tình cờ gặp được Mạc Diễm năm ngày trước.

Vội vàng liếc nhìn một cái trong đám người. Hai ngàn năm chờ đợi và tìm kiếm cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Bạch Nhứ vốn định làm xong công việc bán thời gian này sẽ lấy tiền và rời đi, nhưng bây giờ Bạch Nhứ định vào giới giải trí.

Tuy cậu không biết gì về đóng phim nhưng chỗ đó có người mình muốn tìm, dù có không biết thì vẫn có thể học.

Ngày hôm sau lúc Bạch Nhứ đến phim trường đã hơn 10 giờ, mặt trời chói rọi khiến người ta hoa cả mắt.

Hôm nay Bạch Nhứ phải đóng thế một cảnh khóc cho nam chính. Nghe nói diễn viên chính đã khóc mấy lần nhưng Mạc Diễm không hài lòng nên phải tìm diễn viên đóng thế.

Nghĩa là hôm nay Bạch Nhứ có thể gặp Mạc Diễm, mặt đối mặt với nhau không chừng còn có thể nói mấy câu.

Phải khóc như thế nào để làm hài lòng Mạc Diễm thì Bạch Nhứ không biết, chỉ có thể nghĩ về những hồi ức mà mình từng đắm chìm, diễn thật tốt cảnh khóc là được.

Phó đạo diễn Dư Sinh, người đã tuyển Bạch Nhứ vào có nhìn thoáng qua lúc Bạch Nhứ trang điểm. Bạch Nhứ nhìn xuyên qua cánh cửa mà anh mở ra, thấy Mạc Diễm đang ở bên ngoài.

Bạch Nhứ trang điểm xong đi ra lại không nhìn thấy Mạc Diễm, cậu thất vọng ngồi xổm trước cầu thang phơi nắng. Mãi tới khi trên đỉnh đầu Bạch Nhứ vang lên một tiếng: “Tới phiên cậu rồi.”

“Ừm.” Bạch Nhứ nhẹ nhàng đáp, sau đó đứng dậy vỗ bụi trên quần rồi chạy vào phim trường.

Không biết Mạc Diễm đã trở lại từ khi nào, Bạch Nhứ vừa vào cửa đã thấy anh đang tựa người vào một góc phòng.

Nhân viên công tác đưa Bạch Nhứ ngồi xuống chiếc bàn, mạnh mẽ chỉ dẫn cho cậu: “Nhiệm vụ chính của cậu là khóc, yên lặng rơi nước mắt để người ta cảm nhận được cảm giác đau khổ không thể miêu tả cũng không thể giải quyết được, có hiểu chưa?!”

Bạch Nhứ mau chóng gật đầu.

Bây giờ cậu đã rất muốn khóc rồi, phía cái kệ đối diện có một món đồ trang trí được chạm khắc bằng ngọc thạch anh hình con rồng màu xanh lá cây, có chút đỏ thắm trên trán, hệt như món đồ cổ đầu tiên ‘Tây Phong’ bán đi năm đó.

Hơn nữa có Mạc Diễm đang tựa vào một góc, cúi đầu hút thuốc kia, Bạch Nhứ dễ dàng nhập vai.

“Tôi hiểu rồi.” Bạch Nhứ gật đầu, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình nhưng ánh mắt luôn liếc nhìn về phía Mạc Diễm.

“Action!” Phó đạo diễn Dư Sinh kêu lên, Bạch Nhứ không còn tiếp tục khống chế cảm xúc của mình nữa. Cậu thả lỏng cơ thể, nước mắt chậm rãi chảy xuống khóe mắt.

Hiện trường lạnh ngắt như tờ. Bạch Nhứ cố gắng để bản thân đắm chìm trong ký ức, càng lúc càng khóc sinh động hơn.

Hai mắt Dư Sinh sáng rực, âm thầm vỗ tay cho màn diễn khóc này của Bạch Nhứ. Mạc Diễm dẫm tắt điếu thuốc, đi từ trong góc ra phía sau máy quay.

Hôm nay anh mặc quần âu và áo khoác màu đen, mái tóc cũng đen tuyền. Anh lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua vị trí của Bạch Nhứ làm Bạch Nhứ vốn đang yên lặng khóc thoáng sửng sốt.

Nước mắt Bạch Nhứ dừng lại. Mạc Diễm lạnh lùng nhìn thẳng vào hai mắt đã đỏ lên vì khóc của Bạch Nhứ với cảm xúc kỳ lạ, sau đó lập tức dừng lại.

Bầu không khí hệt như đã cô đọng lại. Cả người Bạch Nhứ như bị đóng băng, trong mái tóc xõa giữa không trung đột nhiên để lộ hai cái tai nhỏ xù lông dựng thẳng như một con mèo nhỏ bị dọa sợ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người ở cách đó không xa.

Mạc Diễm cúi đầu nhìn vào màn hình. Bán yêu bên trong có một đôi mắt màu đỏ và hai cái tai nhỏ đang khẽ run rẩy.

“Tìm đâu ra bán yêu vậy?” Mạc Diễm hỏi Dư Sinh: “Diễn cảnh khóc cũng không tệ lắm.”

Dư Sinh cười ha hả hai tiếng: “Tôi tìm thấy trong số các diễn viên quần chúng. Lúc diễn thử tôi cảm thấy cậu ấy khóc sinh động nhất, trông cũng khá đáng yêu, quan trọng nhất là đôi mắt rất giống nam chính.”

Mạc Diễn nắm cổ áo Dư Sinh nhấc qua một bên rồi ngồi xuống ghế: “Đàng hoàng đi, đừng mơ mộng gì các diễn viên trong đoàn nếu không tôi sẽ chặt đầu cậu.”

Dư Sinh bất đắc dĩ nhún vai. Mạc Diễm lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Nhứ một cái, trầm giọng nói: “Làm lại lần nữa, nhân lúc mắt đang hồng, khóc thương tâm hơn chút, cơ thể có thể cử động một ít.”

Anh nói chuyện?

Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Bạch Nhứ nghe thấy tiếng của Mạc Diễm. Giọng điệu quen thuộc lảng vảng bên tai khiến nước mắt vốn đã dừng lại tích tụ lại rồi lăn xuống, cơ thể cũng khẽ run lên.

Tấm gạc che mặt trắng đã ướt đẫm. Bạch Nhứ vừa khóc vừa thu tai mình lại, tham lam nhìn chằm chằm Mạc Diễm.

🔥🔥🔥

Một bộ truyện đam mỹ hiện đại giới giải trí linh dị thần quái kiếp trước kiếp này siêu cute đã được team Đề Cử Đam Mỹ Hay nhắm trúng.

Cả nhà mình nhớ theo dõi + đề cử truyện để đem bộ truyện cute này đến với nhiều người hơn nữa nhé. 😘