Chương 3-1: Giúp việc

Tóm tắt: Công thụ ở trước mặt chính thất dùng tư thế 69 bú ɭϊếʍ lẫn nhau / công vừa đ ụ l ồn d âm vừa nói chuyện với vợ / phun nước da^ʍ lên mặt người vợ đang ngủ

Quách Thỉ và Lưu Trân Linh vừa mới kết hôn không lâu, Lưu Trân Linh liền bị bệnh nặng, tuy rằng đã chữa trị thành công nhưng cơ thể vẫn rất suy yếu, trước mắt chỉ có thể ở trong nhà dưỡng bệnh cho tốt.

Nhưng Quách Thỉ còn phải đi làm, không thể cả ngày 24 giờ ở bên chăm sóc vợ được, hai người thương lượng một chút, quyết định liên hệ công ty giúp việc tìm một giúp việc về phụ chăm sóc.

Đến cuối tuần, giúp việc tìm được đúng giờ đến nhà bọn họ, Quách Thỉ thấy là một người mặc trang phục hầu gái rất trẻ tuổi cảm thấy có chút kinh ngạc, không giống với tưởng tượng của hắn, hắn cứ nghĩ là một dì lớn tuổi nào đó. Nhưng hắn cũng không nói gì cho cậu vào nhà.

“Chào ngài, ngài Quách, em tên là Tô Lan Nhi, được công ty giúp việc Nghi Hưng cử đến phục vụ ngài ạ.” Tô Lan Nhi cúi đầu chào người đàn ông, rồi đem hồ sơ của mình đưa cho hắn.

Quách Thỉ lật ra nhìn sơ qua một lần, cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là nhìn thấy giới tính vẫn hỏi một câu: “Cậu là người song tính?”

“Dạ… Đúng ạ.” Tô Lan Nhi lập tức khẩn trương, “Song tính… không được ạ?”

“Không, cậu đừng hiểu lầm.” Quách Thỉ cười giải thích: “Vợ của tôi cũng là người song tính, tôi sẽ không để ý.”

“Thật tốt quá.” Tô Lan Nhi thở phào nhẹ nhõm, lúc trước cậu đều bị từ chối vì là người song tính, vốn dĩ cậu đã không hi vọng gì nữa, đúng lúc lại có một tin tuyển, may mắn chủ nhà không bài xích người song tính, nếu như vậy nói không chừng cậu thật sự có thể ở lại.

“Nhưng mà tuổi cậu nhỏ quá, 19 tuổi… xin đi làm giúp việc, cái này cậu đã thương lượng với người trong nhà chưa?”

“Dạ…là thế này, vì tháng 9 em muốn đến đây thi đại học, nhưng quê cách nơi này rất xa, mà trong nhà hơi khó khăn, không có dư tiền cho em đi học, nên em muốn nhân lúc nghỉ hè kiếm ít học phí… Ngài Quách, ngài yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt việc được giao!”

Tô Lan Nhi nói xong liền mở to đôi mắt lớn không hề chớp mắt nhìn về phía người đàn ông, trong ánh mắt đầy vẻ cầu xin, hơn nữa dáng người cậu nhỏ nhắn, cả người lộ ra vẻ đáng thương, khiến người khác không không nỡ từ chối. Quả nhiên cuối cùng Quách Thỉ thở dài, bất đắc dĩ đồng ý.

“Được rồi, hôm nay cậu liền ở lại đi, nhiệm vụ chủ yếu là chăm sóc cho vợ tôi ăn, mặc, ở, đi lại, cũng không có gì khác, công việc cụ thể tôi đã nói lúc làm đơn tuyển, cậu chắc là biết rồi đúng không?”

“Biết ạ! Em sẽ làm tốt, cảm ơn ngài, ông chủ!”

Cứ như vậy, Tô Lan Nhi được như ý mà làm công việc này. Đúng như cậu hứa hẹn, cậu làm việc vô cùng cẩn thận, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều gọn gàng ngăn nắp, quan trọng nhất là chăm sóc cho Lưu Trân Linh đang bị bệnh hết sức cẩn thận tỉ mỉ, dù sao Lưu Trân Linh đã nhiều lần ở trước mặt Quách Thỉ khen Tô Lan Nhi giỏi như thế nào.

Một tháng sau, Tô Lan Nhi đã quen với công việc giúp việc hằng ngày, ông chủ và bà chủ đối xử với cậu rất tốt, đặc biệt tiền lương trả rất cao. Vốn dĩ tính khoảng ba tháng mới có thể gom đủ học phí, cứ như vậy thì không đến hai tháng là đủ rồi, nói chung cậu rất hài lòng với công việc hiện tại.

Ngày nọ, 8 giờ tối, Quách Thỉ tan tầm về đến nhà, hắn theo thói quen đến phòng xem Lưu Trân Linh rồi mới về phòng cho khách, hai người bọn họ không có ngủ chung, cũng không phải do không yêu vợ, Trân Linh sau khi ngủ thì rất im lặng, là vấn đề của hắn. Trước khi tìm giúp việc, hắn vừa làm việc vừa chăm sóc Trân Linh, áp lực quá lớn khiến thần kinh hắn có chút suy nhược. Nên sau khi Tô Lan Nhi đến, hắn liền dọn vào phòng cho khách.

Nhìn thấy vợ đã ngủ rồi, mà thuốc trên tủ bên cạnh vẫn chưa uống, chắc là chưa đến thời gian. Có lẽ chút nữa Tô Lan Nhi sẽ qua nhắc nhở Trân Linh, hắn cũng không lo lắng nhiều. Khi đang định trở về phòng, trong phòng tắm bỗng truyền đến một tiếng thét chói tai.

Quách Thỉ chạy nhanh đến xem tình hình, kết quả phát hiện Tô Lan Nhi cả người ướt đẫm quỳ gối trên mặt đất, bên cạnh cậu, đầu vòi hoa sen đã rớt ra khỏi ống, mà trong ống vẫn còn đang chảy nước.

“Tiểu Tô, cậu không sao chứ?” Quách Thỉ nhanh chóng tắt nước, lo lắng hỏi.

Tô Lan Nhi ngẩng đầu lên thì thấy là ông chủ, vừa đứng dậy vừa nôn nóng giải thích: “Ông chủ, vòi hoa sen này cứ bị rớt ra —— aaa aa!” Cậu còn chưa nói xong, dưới chân bị trượt, lại lần nữa hét lên, sau đó trực tiếp ngã vào l*иg ngực người đàn ông khiến cả hai cùng ngã xuống trên mặt đất.

Quách Thỉ chưa kịp phản ứng đã bị Tô Lan Nhi đè trên mặt đất, hai cục mềm như bông trực tiếp đè ép lên, cơ thể hắn nháy mắt liền cứng ngắc.

“Uhmm… Đau…”

Mũi Tô Lan Nhi vừa lúc đập vào l*иg ngực cứng rắn của người đàn ông, cậu xoa nhẹ đầu mũi bị đập đau rồi chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện mình đang đè lên người ông chủ, lại còn đυ.ng ngã ông chủ. Cậu lập tức sợ tới mức mặt đỏ bừng, xong rồi xong rồi, cậu chết chắc rồi, công việc sắp mất rồi!

“Ông… ông chủ, em xin lỗi! Em không cố ý, sàn nhà trơn quá, em không đứng vững, em… Em ——” Tô Lan Nhi nói năng lộn xộn xin lỗi, cậu đã hoảng sợ đến mức không biết mình đang nói gì nữa.

“…Còn không mau đứng lên.” Quách Thỉ nhắc nhở nói.

Thanh âm người đàn ông có chút khàn khàn, nhưng mà Tô Lan Nhi đang bị hoảng loạn không có chú ý, chỉ nghĩ ngoan ngoãn nghe lời để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn gì nữa.

“Dạ… được, ông chủ!” Hai tay Tô Lan Nhi chống đất, cố gắng chấn chỉnh tinh thần đứng dậy, nhưng sàn nhà sau khi bị ngâm nước quá trơn, cộng thêm lúc này cậu đang rất hoảng hốt, nên khi tay cậu chống lên mặt sàn lại bị trượt đi, lúc này vυ" cậu liền trực tiếp đè lên mặt người đàn ông.

Quách Thỉ chôn sâu trong khe ngực Tô Lan Nhi, hắn không nghĩ dáng người Tô Lan Nhi nhỏ con mà lại có vυ" bự như thế. Hắn cảm nhận được cảm xúc đầy đặn mềm mại, nghĩ thầm đây là vυ" đè trong truyền thuyết đi.