Vừa nhìn bạn thân gọi điện thoại qua gương vừa được bạn trai bạn thân liếʍ l ồn đến cao tràoTừ Thiến Thiến và Ân Tuyết là đôi bạn thân chơi chung từ nhỏ đến lớn, hai người thi đậu cùng một trường đại học, hơn nữa đều học vũ đạo chuyên nghiệp, Từ Thiến Thiến chuyên nhảy điệu Jazz, còn Ân Tuyết chuyên về múa dân gian.
Lúc học năm ba, hai người dự định tìm việc bán thời gian cùng nhau, vừa vặn bạn trai Ân Tuyết hẹn hò hai năm Lâm Văn Xung là một phú nhị đại, nhờ hắn giới thiệu, bọn họ được sắp xếp đến một trung tâm dạy vũ đạo rất nổi tiếng làm giáo viên, trung tâm đối xử với bọn họ rất tốt, giúp bọn họ xếp lịch dạy không trùng với giờ học, tiền lương cũng cực kỳ cao, cho nên bọn họ quyết định sẽ làm việc ở đây cho đến lúc tốt nghiệp.
8h30 tối hôm nay, sau khi dạy xong ở trung tâm, Ân Tuyết liền gọi điện thoại cho bạn thân, sau khi kết nối, nghe được âm thanh ồn ào bên kia điện thoại, ngạc nhiên hỏi: “Thiến Thiến, cậu còn ở trong lớp à?”
“…Ưmm… Bởi vì… lần trước tớ nghỉ một lớp… Hôm nay… uhmm… Đến dạy bù…”
“Vậy à, tớ không làm phiền cậu nữa, chờ cậu dạy xong tớ sẽ đi tìm cậu!” Ân Tuyết ở phòng học chờ đợi.
“Không sao… Bây giờ đang nghỉ ngơi… Học sinh đều ra ngoài rồi… Bạn trai cậu đâu… không có đến… Ahhh! đón cậu à…”
“Hôm nay anh ấy có việc… Ai!” Nói đến bạn trai y Lâm Văn Xung, Ân Tuyết liền nhịn không được buồn bã, bạn trai lớn hơn y mấy tuổi, năm trước học xong thạc sĩ liền đến công ty nhà mình đi làm, cũng không biết là công việc có vấn đề hay là nguyên nhân khác, trong khoảng thời gian này mỗi lần tìm hắn, hắn đều nói bận, không có thời gian đến gặp y.
“Tiểu Tuyết… Cậu có phải có… Uhmm… tâm sự không… Nếu có thì cậu lại đây… aa a a…”
Từ Thiến Thiến quay đầu hờn dỗi liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau, cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Quả nhiên, Ân Tuyết từ chối ngay, nếu không phải thật sự có tâm sự, y có lẽ đã cúp điện thoại rồi.
Thật ra phòng học Từ Thiến Thiến ở ngay bên cạnh phòng học Ân Tuyết, nhưng vì tính cách của mình, lúc đi làm Ân Tuyết sẽ không tùy tiện qua phòng học bạn thân, mặc dù sau khi dạy xong cậu đều gọi điện cho bạn thân, nhưng bây giờ Từ Thiến Thiến còn đang dạy, cậu càng không thể đi qua.
Nếu Ân Tuyết chủ động một chút, chỉ cần hiện tại đi qua một chuyến, liền có thể nhìn thấy hình ảnh vô cùng đặc sắc.
Bạn thân cậu Từ Thiến Thiến mặc một bộ áo liền quần bằng lụa đen xuyên thấu, cặρ √υ" bự bị lụa đen bao lấy lộ ra hai núʍ ѵú hồng nhuận, phía dưới đũng quần bị xé toạc, lưng uốn cong, cặp mông đầy đặn trắng tuyết, giờ đang có một người đàn ông ngồi xổm phía sau mà liếʍ l ồn cậu.
Mà người đàn ông này chính là bạn trai hôm nay bận việc của Ân Tuyết, Lâm Văn Xung.
Tất nhiên việc đặc sắc nhất không phải cái này, phải biết rằng tiêu chuẩn phòng vũ đạo đều sẽ bố trí một mặt gương trên tường, chủ yếu là để tiện quan sát động tác của mình, nhưng mà hiện tại gương trên tường phòng học Từ Thiến Thiến nhìn thấy không phải là chính bọn họ, mà là phòng học Ân Tuyết cách vách.
Vốn dĩ ngày thường nó chỉ là một mặt gương bình thường, nhưng chỉ cần ấn xuống chốt mở bí mật nào đó thì nó sẽ thành một mặt gương nhìn xuyên, mặt gương nhìn xuyên đơn giản là nói Ân Tuyết bên kia không nhìn thấy họ, mà bọn họ bên này có thể nhìn rõ ràng mọi chuyện bên kia. Lúc này Ân Tuyết đang ngồi trên ghế bên cạnh gương, rầu rĩ gọi điện cho Từ Thiến Thiến.
“Aii, vốn định lát nữa mới nói với cậu, nhưng tớ thật sự nhịn không được, Thiến Thiến…” Ân Tuyết hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi mở miệng: “Anh Lâm gần đây không muốn gặp mặt, tớ đang nghĩ anh ấy… anh ấy có phải chán ghét tớ rồi không……”
“Ưhmm… Sao có thể… Tớ thấy cậu gọi điện thoại… anh ấy đều nghe mà…”
Từ Thiến Thiến nhìn chăm chú đối diện, liều mạng kiềm nén rêи ɾỉ, đầu người đàn ông chôn sâu giữa hai chân cậu, đầu lưỡi hắn liếʍ láp khắp nơi trên mép l ồn, không chỉ như thế, một tay người đàn ông vuốt ve côn t hịt cương cứng của mình, một tay cầm lấy côn t hịt nhỏ của cậu mà sục mạnh.
Chỉ cần nghĩ đến người đang liếʍ l ồn cho cậu là bạn trai bạn thân, cậu liền hưng phấn đến hai chân run rẩy, bất quá, trong điện thoại cậu vẫn sẽ dỗ dành bạn thân yên lòng, dù sao chỉ là hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ mà thôi, cậu không muốn bị bạn thân phát hiện, hơn nữa người đàn ông này chắc chắn cũng không muốn.
Nếu không thì đã không đặt người chế tạo mặt gương đặc biệt này.
“Anh ấy sẽ nghe máy, nhưng anh ấy cũng không chủ động!” Ân Tuyết khó chịu phản bác, hắn sờ soạng l ồng ngực bằng phẳng của mình, tiếp tục nói: “… Quả nhiên vẫn là vì tớ là người song tính à?”
Nói thật, y vẫn luôn vì thân phận người song tính của mình cảm thấy tự ti, sở dĩ người như y có thể hẹn hò với anh Lâm cao phú soái, vẫn là do người ta chủ động tỏ tình, ngay từ đầu y đã từ chối, hơn nữa còn nói cho anh Lâm biết y là người song tính, muốn để hắn biết khó mà lui, nhưng hắn không chỉ không bỏ cuộc, ngược lại càng thêm nhiệt tình theo đuổi, đối với kiên trì không ngừng nghỉ của hắn, y cuối cùng cũng đồng ý.
Mấy năm nay, hai người ở chung hòa hợp, tuy rằng số lần làʍ t̠ìиɦ rất ít, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ, ít nhất lúc trước y cho là như vậy, nhưng sự khác thường gần đây của anh Lâm khiến y bắt đầu nghi ngờ.
“…Chuyện này không có khả năng, về chuyện này… Tớ vẫn là… tin tưởng Lâm Văn Xung tuyệt đối không bài xích người song tính…” Từ Thiến Thiến trấn an Ân Tuyết.
Chẳng những không bài xích, còn thích vô cùng, chẳng qua hắn thích song tính vυ" to nhiều nước thôi, lời này đương nhiên Từ Thiến Thiến tuyệt đối sẽ không nói.
“Thật sao?”
“…Đương nhiên…”
“…Cảm ơn cậu, Thiến Thiến.”
Nghe bạn thân nói xong, Ân Tuyết có chút yên tâm. Tích cách Từ Thiến Thiến nhiệt tình phóng khoáng, còn y hướng nội nhút nhát. Theo lý thuyết, hai tính cách trái ngược nhau như vậy không có khả năng trở thành bạn thân, nhưng bởi vì khi còn nhỏ ở khu bọn họ sống, chỉ có hai người là người song tính, cho nên cứ như vậy ở cùng nhau, lại bởi vì đều là người song tính, chủ đề nói chuyện rất nhiều, liền duy trì quan hệ khuê mật nhiều năm như thế.
“Không có gì mà… Ahh ưmm… Tớ nghĩ đợi chút nữa cậu cho Lâm Văn Xung… Ưhmm… gọi điện thoại… cùng hắn nói chuyện cho tốt… nói rõ ràng mọi chuyện… là được rồi…”
“Được, tớ biết rồi, đúng rồi, Thiến Thiến, tớ vừa rồi đã muốn hỏi cậu, cậu đang làm cái gì, nói chuyện mà còn thở dốc như thế?”
Tớ đang bị bạn trai cậu nhấc một chân lên cao, vừa bị hắn liềm l ồn vừa bị hắn véo núʍ ѵú…
“Uhmm… Tớ đang… xoạc chân… đợi lát nữa dạy… biên độ động tác này… Ahhh ahh… hơi lớn…”
“À, vậy được rồi, tớ tắt trước, cậu nhanh đi dạy đi!”
Thấy Ân Tuyết tắt điện thoại, Từ Thiến Thiến liền rên rĩ kêu d âm.
“A a a… muốn ra rồi… l ồn d âm muốn phun nước… Aaa aa a…”
Nghe giọng nói d âm đãng của Từ Thiến Thiến, người đàn ông cười xấu xa, sau đó hút mạnh nước d âm chảy ra, chỉ chốc lát sau, nước d âm liền phụt phụt phun ra, toàn bộ bị người đàn ông nuốt vào trong miệng.
Lâm Văn Xung nuốt sạch chúng, lại dùng đầu lưỡi khảy vài cái lên hộŧ ɭε mẫn cảm của cậu, thấy cơ thể Từ Thiến Thiến lại run rẩy vài cái, liền cười nói: “Bảo bối Thiến Thiến d âm quá, l ồn d âm có sướиɠ không?”